Mâu Nhi Trà bị âm thanh mở cửa nhà ấm trồng hoa làm cho bừng tỉnh, từ trong hồi ức hoàn hồn. Những sự việc kia rõ ràng xảy ra không lâu, vậy mà cô lại cảm thấy như đã qua nửa thế kỉ, lâu như vậy, cô có chút không rõ, chính mình kiên trì tồn tại như vậy là vì điều gì. Chỉ là nghĩ đến những người đàn ông ngoan độc kia, cô lại không dám không nghe lời.
“Mèo con, em có ngoan ngoãn ăn cơm rồi ngủ không.” Người tới ngựa quen đường cũ đi đến chỗ sâu trong nhà kính trồng hoa, đối với lồng chim thật lớn làm như không thấy, mở khóa vân tay tiến vào lồng chim được bố trí vô cùng xa hoa.
Mâu Nhi Trà sợ bất kì người đàn ông nào, bọn họ không không có tình yêu, không có thương tiếc. Đối với bọn họ mà nói, cô chẳng qua chỉ là công cụ chữa bệnh tốt nhất. Cô không ít lần oán hận cái thế giới biến hóa quỷ dị này, vì sao điều này không phát sinh trên người nữ chính mà lại ở trên người một kẻ râu ria như cô. Cô chỉ muốn sống qua mạt thế khó khăn này, như biết bao người bình thường khác mà thôi.
“Ăn ” Biết được mục đích của người đàn ông, Mâu Nhi Trà ngoan ngoãn đứng dậy, như đã được huấn luyện hàng ngàn lần, chủ động cởi từng cúc áo của người đàn ông, từng cái một, mỗi lần lại như tròng vào mình một loại gông xiềng.
Không nghĩ tới có một ngày mình hèn mọn đến thế. Không phải Mâu Nhi Trà không bao giờ kháng cự, nhưng nhớ về những gì xảy ra sau khi chống cự, một lần, hai lần hoặc ba lần, sau khi cơn đau qua đi, cô sẽ nhớ đau, cô không phải biến thái thích chịu ngược.
Tần Giao hài lòng với cô gái ngoan ngoãn nhu thuận, nằm trên giường lớn xa hoa hưởng thụ, tùy ý để cô gái nhỏ bé cởi quần áo trên người mình.
“Ngày hôm qua Lục Nhuy Nhân tới à?”
Bọn họ sẽ phân chia thời gian đến nơi này, nếu vào cùng nhau, cùng lắm coi như trên giường có thêm người, nhưng nếu như vậy sẽ khiến Mâu Nhi Trà sợ hãi.
Mâu Nhi Trà nhìn bụng người đàn ông có nhiều vết thương lớn, nghĩ đến sự việc sẽ xảy ra tiếp theo, sắc mặt có hơi trắng bệch. Chính cô không dám xin tha. Không phải cô chưa từng xin. Bởi vì ngày trước có một ngày một người muốn quá nhiều, mặc dù Mâu Nhi Trà tự mình có năng lực làm lành cực lớn nhưng cũng không hồi phục được tinh thần mệt nhọc. Cho nên đối với người đàn ông đến sau, Mâu Nhi Trà khẩn cầu người đó buông tha cho cô, cho cô nghỉ ngơi một ngày. Ngày đó hậu quả là gì, Mâu Nhi Trà không muốn nhớ tới, chỉ là từ đó về sau, dù cho có mệt đến thế nào, Mâu Nhi Trà cũng không bao giờ dễ dàng mở miệng cầu xin nữa.
Ngoan ngoãn tránh khỏi những vết thương lớn có thể nhìn thấy xương để ngồi lên người người đàn ông, không rõ người này làm thế nào mà chịu được, mặt vẫn không đổi sắc, Mâu Nhi Trà ngoan ngoãn vươn đầu lưỡi mềm mại hồng nhạt liếʍ láp vết thương xấu xí kia.
Mắt thường có thể nhìn thấy những vết thương đổ máu dần dần thu hẹp miệng lại. Nhưng mà có những vết thương quá sâu, mặc dù Mâu Nhi Trà muốn trục lợi tránh đi sự việc phát sinh tiếp sau, nhưng cũng rõ ràng là cô không thể tránh được.
Tại thời điểm Mâu Nhi Trà vươn đầu lưỡi ra, trong mắt Tần Giao đã bùng lên lửa nóng, chờ đến khi cảm xúc non mềm kia truyền đến, du͙c vọng dưới thân tự có ý thức ngẩng đầu lên cao. Chờ đến khi người kia dừng động tác lại, thấy miệng vết thương đã không ảnh hưởng đến động tác kế tiếp, liền duỗi ray kéo cơ thể mỹ nhân trần ͙truồng kia, hôn lên, cũng không chê cái miệng nhỏ kia vừa rồi còn liếʍ miệng vết thương.
Dùng sức mυ"ŧ nước bọt vào trong miệng, trải qua hành động vừa rồi, trong khoang miệng vốn đã khô khốc làm gì còn nhiều nước. Bất mãn nheo mắt lại, hàm răng Tần Tần Giao hơi hơi dùng sức, cắn chặt đôi môi non nớt, tham lam nuốt vào tơ máu chảy ra. Chỉ là miệng vết thương quá bé, còn chưa nuốt được mấy lần đã tự mình khép lại.
“Chậc chậc Năng lực tự chữa trị vết thương lại mạnh lên không ít, tên Cừu Nam Tinh kia lại nghiên cứu ra cái gì tốt cho em à?”