An Dư không thích đối phương không báo trước mà đụng chạm, ngay tại thời điểm cậu định giãy giụa bỏ tay, Giản Hâm móc đầu ngón tay hắn ta vào trong tay cậu, nói: "Thành thật một chút, tôi không yên tâm để cậu ở đây một mình."
Sau đó, hắn ta vung tay trái còn rảnh lên, hai thanh thép dài năm mét từ trong không khí xuất hiện trước mặt, sau đó bị một cỗ lực lượng vô hình đẩy sang hai bên, những thi thể rách nát trên mặt đất bị bóp nát một cách tàn nhẫn. hắn ta đã dọn sạch một con đường ở giữa.
An Dư không khỏi thở dài trước thủ đoạn của đối phương. Lần này cậu đã nhìn thấy rõ ràng thanh thép xuất hiện như thể được triệu hồi từ một hố sâu.
Không giống như các loại dị năng tự nhiên như nước và lửa, đem siêu năng lực chuyển đổi thành vật thể, dị năng giả hệ kim loại không thể hiện thực hóa siêu năng lực của mình. Họ chỉ có thể điều khiển các kim loại hiện có thông qua khả năng của mình, người càng mạnh thì số lượng kim loại càng lớn.
Ví dụ, người có năng lực lửa có thể tạo ra lửa từ không khí loãng, người có năng lực nước có thể trực tiếp tạo ra nước, nhưng người có năng lực kim loại không thể trực tiếp tạo ra chất kim loại mà chỉ khi vật kim loại tồn tại trong phạm vi của mình mới có thể sử dụng được sức mạnh, điều khiển được năng lực.
Trừ khi
Trừ khi năng lực của dị năng giả này đã đủ cường hãn để tránh được khuyết điểm của bản thân.
Vậy Giản Hâm đã đạt đến mức nào của cấp độ S? Phương pháp nào đã được sử dụng để bỏ qua những hạn chế về khả năng của bản thân và rút kim loại ra khỏi không khí? Đợi đã, điều gì sẽ xảy ra nếu nó không tồn tại trong không gian mà tồn tại trong chính bản thân hắn?
“Cậu đang tò mò về sức mạnh của tôi phải không?” Giản Hâm dừng lại hỏi.
Câu hỏi đột ngột không ảnh hưởng đến suy nghĩ của An Dư, cậu vẫn đang trầm ngâm với vẻ mặt nghiêm nghị. Khi cậu phản ứng lại và nhìn sang, Giản Hâm đang nhướng mày nhìn cậu.
Một nụ cười không đúng mực xuất hiện trên khuôn mặt Giản Hâm, khiến An Dư muốn đấm hắn ta hai phát.
Tại sao người đàn ông này luôn có khuôn mặt đẹp trai và soái khí, lại có những biểu cảm kỳ lạ và xấu xa? hắn ta có thể nghiêm túc hơn được không?
Trong lúc An Dư đang do dự, Giản Hâm giải thích: “Cậu là đang tò mò, mặc dù tôi rõ ràng là hệ kim loại nhưng lại có thể tùy ý thay đổi, biến ra mọi thứ giống như hệ không gian phải không?”
An Dư gật đầu, tuy rằng cậu nghi ngờ hắn ta là song hệ, nhưng suy đoán này nhanh chóng bị bác bỏ.
"Cậu biết không? Tôi rất mạnh." Nụ cười trên khuôn mặt Giản Hâm ngày càng lớn, "Tôi mạnh mẽ đến mức có thể bỏ qua những hạn chế của sức mạnh kim loại."
Không thể phủ nhận, đối phương mặc dù kiêu ngạo tự ái, nhưng hắn ta cũng có tư cách nói ra lời này.
An Dư nghe đối phương nói với vẻ mặt lạnh lùng.
“Tôi không tự nhiên mà biến ra những thứ này, chúng luôn bám theo tôi.”
Có vẻ như cậu đã đoán đúng, nhưng “luôn theo sau” nghĩa là gì?
"Chúng ở đâu?" An Dư hỏi.
“Nó ở trong hầm nhỏ của tôi.”
“…hầm nhỏ ở đâu?”
“Ở trên đó.” Giản Hâm chỉ lên trên.
An Dư ngẩng đầu nhìn lên, bầu trời trong xanh và ánh nắng vừa phải. "Hầm nhỏ" từ đâu mà ra.
“Hôn vào miệng người ta, người ta sẽ cho cục cưng xem hầm nhỏ của người ta.” Giản Hâm cúi đầu, áp mặt mình lại gần cậu.
An Dư lạnh lùng quay người rời đi không chút do dự, lại bị bàn tay đang cầm tay cậu kéo lại, cười nói: "Được rồi được rồi, đừng đi, tôi chỉ trêu cậu thôi. Tôi cho cậu xem được không?"
hắn ta giống như một người trong ŧıểυ thuyết, hai ngón tay ấn vào ngực, vẻ mặt tập trung, giây tiếp theo, bầu trời chói chang ánh nắng tối sầm lại.
An Dư lại ngẩng đầu, chỉ liếc mắt một cái đã bị cảnh tượng trước mắt làm kinh ngạc không nói nên lời.
Trong không trung cách đầu họ năm mét, bầu trời đen gần như bao phủ toàn bộ bầu trời phía trên đầu họ, ánh nắng vàng chỉ có thể từ khe hở hắt xuống, đập vào mặt hai người. Tất cả đều là kim loại, vũ khí lạnh, dụng cụ kim loại linh tinh, súng và các thiết bị khác. Không khí trong phút chốc như tụt xuống không độ, khiến người ta khó thở, buộc phải ngước nhìn vật thể kỳ lạ trước mặt.
Ngay cả đôi mắt của An Dư lúc này cũng tròn xoe.
Đôi mắt cậu sáng lên và cậu đột nhiên chảy nước mắt vì sự xuất hiện đột ngột của ánh sáng mặt trời.
Giản Hâm đã thu lại hầm nhỏ.
hắn ta có chút tự hào nghĩ, đôi mắt mở to như thế, lần này chắc chắn cậu sẽ rất ngưỡng mộ mình, cậu sẽ khen hắn ta như thế nào?
Tuy nhiên, An Dư làm điều hắn ta muốn, mà chỉ tò mò: "Làm thế nào cậu làm được điều đó? Cậu sao có thể che giấu nhiều thứ như vậy?"
Giản Hâm hơi ngạc nhiên khi hắn ta không nhận được lời khen nào, nhưng chính vẻ ngoài lạnh lùng của cậu mới thú vị. hắn ta nói: “Các kim loại không thể tạo ra mọi thứ từ không khí mỏng, nhưng chúng có thể hấp thụ chúng”.
"Hấp thụ? Ý cậu là dự trữ trước kim loại và chuyển hóa nó thành một bộ phận của siêu năng lực?"