“Thông minh.” Giản Hâm khoe khoang: “Tôi đã hấp thụ hết mọi thứ trong hầm nhỏ. Kết hợp với phương pháp mà một người bạn ở khoa không gian đã dạy tôi trước đó, chỉ cần lực lượng đủ mạnh, tôi có thể cưỡng chế vật chất trong không gian, ẩn nó đi và bình thường không thể nhìn thấy, không phải vì nó không có ở đó, mà là vì siêu năng lực của tôi đã bao bọc tất cả. Tất nhiên, tôi cũng đã thử phương pháp này rất lâu trước khi thành công.
An Dư gật đầu, đột nhiên nhớ ra điều gì đó liền hỏi: "Có phải là cậu đã vận chuyển toàn bộ vật liệu xây dựng cho nơi trú ẩn của Santana bằng năng lực siêu nhiên của mình không?"
Giản Hâm kinh ngạc, không ngờ cậu cũng nghe được chuyện này, ngượng ngùng cười: “Ừ, đúng là có, nhưng cũng có bộ không gian trợ giúp, lúc đó zombie virus vừa mới bộc phát, hơn nữa vô số người tị nạn không có nơi nào để đi. Cần phải xây dựng một nơi trú ẩn khẩn cấp, nhưng việc vận chuyển vật liệu bằng xe tải quá chậm và rất dễ thu hút một lượng lớn thây ma. Do đó, họ đã đến chỗ tôi, tôi cũng hay dùng biện pháp này nhưng mất nhiều thời gian, phải đi mấy chuyến mới xong. Hơn nữa, siêu năng lực bị tiêu hao rất nghiêm trọng, ngay cả với dị năng hệ chữa bệnh cũng phải mất rất nhiều thời gian mới hồi phục được.
Santana là một trong những nơi trú ẩn lớn nhất hiện nay và cần một lượng vật liệu xây dựng khổng lồ, nhưng Giản Hâm cứ như vậy dễ dàng mất vài chuyến đi mới vận chuyển được hết chúng.
"Cậu quả thực rất mạnh mẽ."
"Hả? Cái gì?" Giản Hâm sửng sốt một chút, đôi mắt hoa đào đa tình mở to kinh ngạc.
“Không có gì đâu.” An Dư trở lại vẻ mặt vô cảm thường ngày.
"Rõ ràng là tôi đã nghe thấy. Vừa rồi cậu đang khen tôi! Cậu khen tôi xuất sắc!"
An Dư chưa kịp phản ứng, Giản Hâm đã hưng phấn nâng mặt cậu lên và hôn cậu một cách mãnh liệt. Môi và lưỡi của họ quấn lấy nhau một lúc lâu sau khi tách ra, trước khi kịp lau nước bọt trên miệng, cậu lại bị Giản Hâm giữ chặt trong lòng. Cậu nằm trong vòng tay hắn ta, nghe thấy nhịp tim mạnh mẽ của đối phương, thịch thịch, thịch thịch, run rẩy rất nhanh.
"Tim của cậu đang đập rất nhanh." Giản Hâm nói.
“Đây là nhịp tim của cậu.” An Dư phản bác lại.
“Thật sao?” Giang Tâm ôm người trong lòng chặt hơn, tiếng đập thình thịch quả thực phát ra từ ngực cậu.
Chết tiệt, hắn ta cảm thấy như trái tim mình không còn là của riêng mình nữa.
Rõ ràng hắn ta đã quen với ánh mắt ghen tị của người khác, nhưng lời khen đơn giản của An Dư lại chân thành hơn bất cứ điều gì ấy từng nghe trước đây.
An Dư bị Giản Hâm ôm hồi lâu, nghe được nhịp tim dần dần bình tĩnh lại, hai người tiếp tục nắm tay bước đi nói: "Tiếp tục a."
Cuộc tản bộ mà Giản Hâm nói đến thực chất là để kiểm tra những thây ma đơn độc trên đường đi.
Những thây ma nhanh hơn đều bị Giản Hâm giết chết ngay sau khi nghe thấy tiếng súng, còn lại là những thây ma cấp thấp, phản ứng chậm và di chuyển chậm.
Nó chỉ có thể phát hiện ra họ khi họ cách nó không quá mười mét, sau đó nó sẽ kéo cơ thể bị cắt xén của nó lắc lư lại gần, Giản Hâm sẽ dễ dàng xử lý nó.
Hai người đi được nửa tiếng, An Dư cảm thấy mục đích của Giản Hâm không đơn giản như vậy.
hắn ta dường như đã quan sát tất cả lũ thây ma trên đường đi trước khi giết chúng chỉ bằng một đòn.
Có phải hắn ta đang quan sát thói quen của zombie? Nhưng lại không chỉ đơn giản như vậy.
“Có phát hiện được gì không?” Giản Hâm đột nhiên hỏi.
An Dư lắc đầu, cậu hiện tại cũng không biết đối phương đang làm gì.
"Sau khi bọn họ phát hiện ra chúng ta, bọn họ sẽ nhanh chóng lao tới, nhưng cậu có bao giờ thấy bọn họ rõ ràng đã phát hiện ra chúng ta, nhưng bọn họ lại không xông lên, hay nói cách khác là đứng yên tại chỗ chờ đợi cơ hội."
An Dư sửng sốt một lát, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Cậu lập tức hiểu được suy nghĩ của đối phương.
Đó là sự khôn ngoan.
Giản Hâm đang quan sát xem những thây ma này có thông minh hay không.
Tuy nhiên, An Dư lắc đầu, "Không." Cậu chưa bao giờ gặp phải zombie có trí tuệ.
Zombie không có thị giác, âm thanh và khứu giác, là hai thứ chính thu hút chúng.
Chỉ cần nghe thấy tiếng động hoặc ngửi thấy mùi máu, lũ thây ma sẽ tràn ra như ong, cắn và ăn thịt con mồi. Chúng sẽ không rời đi cho đến khi con mồi biến thành đồng loại hoặc chết.
Điều cơ bản nhất để có trí tuệ là không bị ảnh hưởng bởi hai điểm này.
Tuy nhiên, cho đến nay vẫn chưa có ai chỉ ra sự tồn tại của những thây ma như vậy.
"Tôi nghĩ là thây ma không có nhân tính đã đủ đáng thương rồi. Sẽ càng đáng thương hơn nếu chúng không vồ lấy khi nhìn thấy thức ăn."
Lòng bàn tay cậu bị đầu ngón tay Giản Hâm xoa xoa, hắn ta nói tiếp: “Được rồi, chúng ta trở về xe trước, ngày mai chúng ta tiếp tục đi nơi khác.”
An Dư gật đầu rồi được hắn ta kéo tay về.
Hai người ở bên ngoài ba ngày, về cơ bản là đã chuẩn bị phương án từ ngày đầu tiên, đồng thời dùng thịt hộp và loa phóng thanh để thu hút đám thây ma sau đó Giản Hâm sẽ ôm An Dư nhảy lên thân cây và quan sát chuyển động của lũ thây ma. Bên dưới, nơi này gần với nơi trú ẩn Stall đã thất thủ nên có rất nhiều thây ma di chuyển, nhưng dù vậy, vẫn chưa tìm thấy thây ma nào có trí thông minh như Giản Hâm đã đề cập.
Sự sụp đổ của hầm trú ẩn Stall không đơn giản như vậy.
Làm sao có thể trùng hợp đến mức sau khi Stall phái đi những dị năng giả để đến giúp đỡ Morla, họ đã gặp phải một làn sóng tang thi vào đêm đó.
Hoặc cũng là đoán sai và hầm trú ẩn Stall không may mắn mới bị vậy. Đây thực sự chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên. Hoặc, có một số zombie thông minh, và chúng có thể điều khiển những tang thi bình thường khác. Sự sụp đổ của hầm trú ẩn Stall đã được sắp đặt trước, nhưng bây giờ chúng còn đang ẩn náu.
Giản Hâm thích cái sau hơn.
Trong trường hợp này, không cần phải điều tra thêm. Quay lại báo cáo với tổ chức và chờ xem bên trên sẽ nói gì.
"Chúng ta quay trở lại thôi."
Giản Hâm nắm tay dẫn An Dư rời đi.