Hai người một người hát mặt đỏ, một người hát mặt trắng, kỹ năng diễn tinh xảo đến mức có thể lấy được cả giải Oscar.
Nếu như là Khương Vưu của trước kia nhìn thấy bức tranh này, chắc chắn cô sẽ thấy áy náy và nói những lời như mình không đi học với Lý Thiên Minh.
Nhưng bây giờ, Khương Vưu vẫn ung dung nhìn hai người này diễn kịch.
Cô chỉ cảm thấy bọn họ là diễn viên trời sinh.
Đồng thời cô thương tiếc cho mười mấy năm cuộc đời bị người khác lừa của mình, bọn họ đã từng dùng vô số mánh lới để khiến cô thỏa hiệp.
“Từ nông thôn chuyển đến thành phố, không phải ước mơ của các người à? Tại sao lại nói như mình chịu thiệt vậy. Ban đầu, những thân thích muốn làm người giám hộ của tôi không chỉ có một nhà các người đâu, các chú, các bác, các cậu đều tranh nhau muốn vào thành phố, là cơ hội các người mặt dày mặt dạn tự mình cướp lấy. Mợ à, mợ như thế này chính là chiếm hời rồi còn ra vẻ, làm đĩ còn muốn lập đền thờ trinh tiết chắc? Coi tôi thành đứa trẻ ba tuổi à?"
Thấy cô bất vi sở động*, thậm chí còn lật đổ hoàn toàn mọi thứ của năm đó.
*Bất vi sở động: không vì tác động bên ngoài mà thay đổi.
Cát Xuân Hoa nhận ra đứa cháu gái này của mình đã trưởng thành, có lẽ là do gần đây cô đã nghe được người khác nói gì đó.
Sự tự tin lớn nhất của bà ta chính là Khương Vưu tính tình mềm mỏng lại bị tẩy não từ nhỏ, cô cũng rất coi trọng phần ân tình này, cũng rất nghe lời.
Nhưng bà ta không biết hôm nay có chuyện gì mà đầu óc Khương Vưu lại thông suốt, bọn họ đã không còn dễ dàng bắt chẹt cô nữa rồi.
Thế là giọng điệu bà ta cũng mềm mỏng hơn.
"Tiểu Vưu, tốt xấu gì cậu của cháu cũng đã nuôi cháu lớn đến từng này, cháu cứ coi như giúp cậu một lần đi. Cũng tại thằng anh họ không nên thân kia của cháu nợ rất nhiều tiền ở bên ngoài, cậu mợ thật sự là không còn cách nào khác! Mặc dù con trai của ông chủ Vương kia có chút đần độn nhưng sinh hoạt vẫn có thể tự lo liệu được. Cháu gả qua đó cũng không cần hầu hạ anh ta, chỉ có tiền dùng không hết thôi! Mợ quỳ xuống cầu xin cháu, cháu hãy giúp cậu của cháu đi mà! Nếu như cháu không giúp cậu của cháu, chắc chắn anh họ của cháu sẽ bị đám người cho vay nặng lãi đánh chết, nó chết rồi thì cậu của cháu cũng không sống nổi nữa. Cháu cũng không muốn cậu của cháu sống không bằng chết đúng không? Mợ cũng không muốn liên lụy đến cháu nhưng chị họ của cháu là một đồ ngu, người ta coi thường. Năm nay cháu có thành tích thi đại học tốt như vậy, người ta nhất định muốn cưới một người con dâu thông minh như cháu về!"
Lý Thiên Minh không nói chuyện nhưng đôi mắt đỏ bừng rơi nước mắt, áy náy nhìn Khương Vưu.
Cát Xuân Hoa khép nép quỳ xuống cầu xin cô.
Giống như cô mới là kẻ đầu sỏ tạo thành tất cả những thứ này, nếu như cô không gật đầu thì chính là người tội ác tày trời.
Nếu là trước kia, Khương Vưu căn bản không dám để bà ta quỳ xuống với mình, chắc chắn cô sẽ áy náy mà khóc đến chết.
Nhưng bây giờ.
"Bề trên quỳ với người bề dưới sẽ phải tổn thọ đấy, xem ra mợ đúng thật là rất hận tôi, hận đến mức chỉ mong tôi chết sớm."
Cát Xuân Hoa liên tục khoát tay, con nhóc Khương Vưu này đầu óc ngu xuẩn, lại mềm lòng dễ dỗ nhất.
Bà ta vừa định nói thêm gì đó thì lại nghe thấy Khương Vưu nói tiếp.
"Ông chủ Vương kia cho các người bao nhiêu sính lễ thế? Bao nhiêu để khiến các người phải khép nép xuống cầu xin tôi như vậy?"