Có một nhà kho lớn cách trung tâm mua sắm này chưa đầy một ki lô mét, đó là nhà kho lớn nhất của khu vực siêu thị Wall Duck của khu vực Hoa Trung.
Chỉ là sau khi mưa lớn xảy ra, hàng trăm vạn tấn hàng ở trong kho này đều bị nước ngâm hỏng hết.
Người nói chuyện này, lúc đó anh ta tự xưng mình là quản lý của cái kho hàng đó, còn nói cả địa chỉ cụ thể.
Người đàn ông kia vừa nói vừa cảm thán hơn trăm vạn tấn vật tư đều bị lãng phí, đáng tiếc biết bao.
Khương Vưu nghe xong cũng cảm thấy rất đáng tiếc, cho nên cô vẫn nhớ chuyện này.
Lúc trước khi mua hàng ở khắp nơi, cô đã tới chỗ đó xem qua từ trước, quả thật là có kho hàng.
Nhân lúc kho hàng chưa bị nước ngập, cô thu toàn bộ đồ ở bên trong vào không gian.
Một kho hàng lớn như vậy, một tầng trên mặt đất, ba tầng dưới hầm, muốn thu hết toàn bộ cũng không phải chuyện làm được chỉ trong chốc lát.
Hơn hai mươi phút sau, Khương Vưu chạy tới kho hàng, dừng xe điện nhỏ ở một bên dưới mái hiên.
Bên trong phòng bảo vệ vẫn sáng đèn, một bảo vệ vừa uống rượu vừa than phiền cái gì đó, trên mặt đỏ ửng vì say rượu.
Ông ta lảo đảo đứng lên, còn chưa đứng vững thì lại ngã xuống bàn.
Hiển nhiên là say rồi, ngủ rồi.
Nhưng phòng bảo vệ được khóa ở bên trong, không mở ra được.
Khương Vưu nhìn trái nhìn phải, có ba cái camera quay về hướng này, cô kéo mũ áo mưa cẩn thận, còn đeo cả kính râm và khẩu trang, che mình vô cùng kín đáo.
Sau đó cô lấy một cục gạch từ trong balo ra, trực tiếp đập vữa cửa kính ở phòng bảo vệ rồi trèo cửa sổ đi vào.
Tiếng cửa sổ vỡ đã làm bảo vệ giật mình tỉnh rượu, ông ta mở mắt ra, bàn tay Khương Vưu nắm chặt cục gạch, đang chuẩn bị đánh ông ta ngất đi.
Kết quả giây tiếp theo, bảo vệ kia luyên thuyên mấy tiếng: “Nằm mơ cũng không mơ được mộng xuân, không có mỹ nữ thì thôi đi. Tại sao lại có một tên quỷ đen, ôi ôi, tôi không muốn, không muốn quỷ đen, hu hu.”
Sau đó ông ta lại lăn ra ngủ.
Khương Vưu liếc nhìn bảo vệ, người này ngủ đến nỗi nước miếng chảy ròng ròng, không biết đang mơ thấy cái gì, trong mộng còn cười ha hả. Khương Vưu tìm thấy vài chiếc chìa khóa trong túi của nhân viên bảo vệ. Sau đó cô thử từng cái một, quả nhiên một trong số đó là chìa khóa nhà kho. Khi Khương Vưu bước vào nhà kho, cô cảm thấy chết lặng khi nhìn thấy vô số kệ đường sắt nhìn không thấy điểm cuối xếp chồng lên nhau. Cô biết trong đó có rất nhiều thứ, nhưng cô thực sự không có khái niệm gì về hàng triệu tấn đó, quả thực cô không phải là con của một gia đình giàu có mà. Nhưng sau khi nhìn thấy những thứ này, cô mới hiểu rằng một triệu tấn thực sự là một mức độ rất đáng sợ.
Chẳng trách người đó nói rằng trung tâm lưu trữ khổng lồ này là trung tâm trung chuyển cho toàn bộ khu vực siêu thị của thương hiệu.
Kho hàng khổng lồ này ước tính có thể bức xạ toàn bộ khu đô thị của Thành phố A, cũng như toàn bộ chuỗi cung ứng siêu thị của thương hiệu này tại các thị trấn xung quanh.
Ngay cả những trạm trung chuyển kho bãi nhỏ ở các thành phố lân cận có lẽ cũng đều xuất phát từ đây.
Những thứ này đủ để nuôi một trụ sở cỡ trung bình trong vài năm. Sau khi vào nhà kho có thể thấy vô số dãy kệ và hàng đống vật tư không thấy điểm cuối giống như một mê cung.
Chỉ là bây giờ không phải lúc để cảm thán, ngoài trời đang mưa to nên Khương Vưu tranh thủ thời gian đi từng hàng một.