Lý Ánh Nguyệt nhớ tới việc cô ta và bạn trai còn chưa có phòng cưới, vì tình yêu mà chỉ có thể cố kìm nén sự đau đớn trong miệng.
“Vậy con muốn nhà mặt bằng lớn, nhỏ hơn một trăm tám mươi mét vuông cũng không được!”
Những người khác cũng đồng loạt trầm mặc.
Trước mặt lợi ích càng lớn hơn, bọn họ lựa chọn nhẫn nhịn.
Khương Vưu đã nhìn thấu Lý Thiên Minh cho nên mới để mặc cho ông ta ghi âm, để ông ta nắm chứng cứ tự cho mình là đúng, cho rằng vẫn có thể bắt chẹt cô cả đời này.
Hiện tại những người này vẫn chưa thể chết.
Nếu như cả nhà Lý Thiên Minh chết rồi, cô thân là người sống sót duy nhất, cô sẽ trở thành đối tượng đầu tiên được chú ý trọng điểm, điều này rất bất lợi với kế hoạch tích trữ tiếp theo của cô.
Một bên khác, Lý Thiên Minh đang che miệng lần đầu tiên biết được thế nào là người câm ăn hoàng liên, có khổ mà không nói ra được.
Lý Thiên Minh thậm chí cũng đã nghĩ xong, nên làm thế nào để dùng đoạn ghi âm này lên kế hoạch cho tiền đồ của mình.
Chỉ là những thứ mà bọn họ không biết chính là, bọn họ sẽ vĩnh viễn không thể đợi được tới ngày dựa vào đoạn ghi âm này để tống tiền.
Đến lúc đó, giữ lại đoạn ghi âm này cũng chỉ có thể mở cho zombie nghe mà thôi.
Đợi đến lúc Khương Vưu trở lại tiểu khu lần nữa, bên trong tiểu khu đã truyền ra tin tức cô bị đuổi khỏi nhà.
Một nhóm các ông các bà ngồi hóng mát dưới gốc cây nhìn cô đi vào cửa đơn vị với vẻ đồng tình hoặc là cười trên nỗi đau của người khác, bọn họ quay người lại tiếng bàn luận cũng càng không ngày càng không kiêng kỵ.
Khương Vưu không để ý tới những ánh mắt phức tạp đó, cô đi thẳng lên lầu, thu toàn bộ những vật dụng cá nhân của mình vào trong không gian sau đó chuyển nhà.
Mở đầu của mạt thế là một cơn mưa xối xả.
Một trận mưa cực lớn chưa từng có trong lịch sử kéo dài ba ngày ba đêm ở khắp cả nước, thành phố A có rất nhiều nơi có vị trí năm sáu tầng đổ xuống đều bị ngập.
Tình hình của những thành phố khác như thế nào cô cũng không quá rõ ràng, dù sao thì lúc đó, cô vẫn luôn ở lại thành phố A, đối với một vài chuyện cũng đều là biết được từ trên tin tức và trên mạng.
Trừ khu vực thành phố A, các xóm làng ở vùng thấp trũng ở vùng nông thôn quanh thành phố cũng bị ngập lụt.
Nhưng điều này không có nghĩa là những nơi có địa thế cao thì có thể yên tâm, đất đá trôi và lở đất cũng sẽ xảy ra dồn dập trong mấy ngày này.
Vì thế đi thuê phòng không thể thuê ở tầng thấp, hơn nữa tầng thấp zombie dễ leo lên không nói, người cũng có thể trèo lên được.
Cô thuê một căn phòng nhỏ một ngủ một khách qua trung gian, là một tầng hai mươi ba của phòng thang máy.
Sau khi mạt thế, hệ thống điện lực tê liệt, dưới tình huống không có thang máy, tầng càng cao thì càng ít người, zombie cũng càng ít hơn.
Cô không chê cao, cũng không sợ leo thang bộ, dù sao thì tầng cao hơn cô cũng đã từng ở rồi.
Ở trong những thành phố hoang phế kia, bạn không biết nơi nào sẽ ẩn giấu đồng loại có dã tâm hoặc là zombie.
Vì thế mà mỗi lần đi ra ngoài tìm vật tư một mình, hay buổi tối nghỉ ngơi, cô đều cố gắng lựa chọn tầng trên cao, độ cao cao đến mức mà người bình thường đều lười leo lên, ngược lại sẽ càng an toàn hơn.
Bốn trăm vạn của ông chủ Vương “hữu nghị tài trợ” cộng thêm bảy trăm vạn tiền bán nhà, tổng cộng là một nghìn một trăm vạn.
Mặc dù dưới lầu có siêu thị mô hình lớn, nhưng loại chuyện như tích hàng này tất nhiên phải dùng ít tiền nhất để mua được nhiều đồ nhất, cái cần chính là lợi ích thực tế.