Khương Vưu lạnh lùng nói: “Những năm này, hai vợ chồng này chưa bao giờ ra ngoài làm việc, ở trong nhà chỉ ăn rồi chờ chết, các người cho rằng đồ bọn họ ăn, tiền bọn họ dùng là từ đâu mà tới?”
Các hàng xóm cũng nghi ngờ nhìn hai vợ chồng Lý Thiên Minh.
Lý Thiên Minh và Cát Xuân Hoa đều kinh hãi trong lòng, lời này của Khương Vưu là có ý gì?
Chẳng lẽ đã biết chuyện bồi thường tiền rồi?
Bọn họ đang định mở miệng ngăn cản nhưng đã muộn rồi.
"Bọn họ dùng là tiền bồi thường của ba mẹ tôi! Ba mẹ tôi chết do công xưởng nổ, ông chủ đã ký một phần thỏa thuận bồi thường, lúc đó tôi vẫn còn nhỏ, vì để tránh việc đưa một khoản tiền cho tôi trong một lần sẽ mang họa đến cho tôi, cho nên họ đã định ra mỗi tháng đưa cho tôi ba vạn tiền sinh hoạt phí, đưa liên tục đến lúc tôi mười tám tuổi. Những năm này, bọn họ dùng tiền bồi thường của ba mẹ tôi, ở nhà của tôi, tiêu tiền của nhà tôi, còn lấy một cái tên mỹ miều là nuôi lớn tôi! Cả nhà này mới là ký sinh trùng chân chính, loại rác rưởi vô liêm sỉ!"
"Khương Vưu! Mày nói láo!"
Cát Xuân Hoa đỏ mắt muốn xông lên cào cô.
Khương Vưu giơ tay lên lại là hai cái tát: “Có phải nói láo hay không trong lòng bà là rõ ràng nhất!”
Lý Hạo Thần cũng xông lên định động thủ, kết quả bị Khương Vưu đạp một phát gãy thạch cao của anh ta.
“Rắc rắc.”
“A! Tay của tôi!”
Thạch cao trên tay của Lý Hạo Thần bị đạp vỡ, xương tay lộ ra một đường cong không bình thường, hiển nhiên là lại gãy rồi.
Lý Hạo Hiên nhổ nước bọt với cô: “Chị là người xấu! Bạch nhãn lang, đồ ăn quỵt! Mẹ tôi nói đúng, chị chính là ăn mày!”
Tay của Khương Vưu còn chưa nâng lên, Lý Thiên Minh đã lập tức túm Lý Hạo Hiên lùi ra sau, vội vàng che miệng thằng bé lại.
Đám hàng xóm xem náo nhiệt xem đến mức không muốn đi, thậm chí còn có một bà bác lấy một nắm hạt dưa từ trong nhà ra.
"Thời tiết nóng đến lạ thường, mọi người vẫn nên trở nhà ngồi điều hòa đi."
Khương Vưu nói với mọi người, đồng thời nhanh chóng đưa tay ra túm lấy Lý Ánh Nguyệt bị tát cho mười mấy cái, đang ở trong trạng thái ngơ ngác ném vào trong nhà.
Sau đó nhìn mấy người khác: “Làm sao, còn muốn tôi đứng ở cửa nói tiếp à?”
Mấy người khác thấy vậy, sắc mặt khác nhau đi vào trong nhà.
Lý Thiên Minh và Cát Xuân Hoa nhìn nhau một cái, đều ngầm hiểu rõ suy nghĩ của đối phương.
Bên ngoài nhiều người, bọn họ cũng không tiện động thủ, nhưng nếu như Khương Vưu đã muốn tìm chết, tự mình bảo bọn họ đi vào, vậy thì đừng trách bọn họ không khách sáo.
Bọn họ có năm người, không tính Lý Hạo Thần đang bị thương và Lý Hạo Hiên vẫn còn nhỏ thì cũng có ba người trưởng thành.
Mà Khương Vưu chỉ là một cô gái nhỏ.
Ba đánh một.
Nếu như cô đã tự mình tìm chết, đợi đóng cửa rồi bọn họ sẽ có cách để trừng trị cô!
Đợi lát nữa sẽ để cho cô biết thế nào là xã hội hiểm ác.
Xem ra lúc trước đối với cô quá tốt cho nên cô mới vô pháp vô thiên như vậy, cho rằng dựa vào một mình mình thì có thể thay đổi được cái gì?
Thật đúng là si tâm vọng tưởng!
Chuyện đến nước này, Lý Thiên Minh cũng không giả vờ nữa, ông ta lạnh mặt đi ở sau cùng, còn chu đáo đóng cửa lại rồi khóa trái.
Sau đó, một nhà năm người âm trầm nhìn chằm chằm Khương Vưu, chuẩn bị dùng vũ lực ép cô để mình vào ở.