“Lão đại, he he, anh nói xem cô gái nhỏ này có xúc cảm rất khác với mấy người trước, chờ lát nữa anh được sướng rồi, có thể cho em cũng thử qua không hắc hắc hắc…”
“Nói gì vậy, đều cùng nhau ra đời lăn lộn với nhau cả, anh em như chân tay đàn bà như quần áo. Chờ lát nữa tao dùng xong trước, mấy anh em đang ngồi cũng đến nếm thử mùi vị đi, ha ha ha, xem như có phúc cùng hưởng có hoạ cùng chịu.”
“Ha ha ha!”
“Mẹ kiếp, mày cứ cúi đầu làm gì? Ngẩng đầu lên nhìn tao coi!”
Một đôi bàn tay to lớn túm lấy tóc của Khương Vưu, hung tợn kéo lên, buộc cô phải ngẩng đầu lên một cách nhục nhã.
“Ha ha, da con nhỏ này hơi đen chút nhưng mà nhìn mặt mày cũng ổn.”
Hoàng Mao liếm liếm môi, trên mặt nở nụ cười dâm đãng.
Khương Vưu nhìn mọi thứ trước mặt với vẻ hoài nghi, Hoàng Mao dẫn đầu, mấy thanh niên lêu lổng mặt mày lấm lét đứng ở phía sau, đây chính là cơn ác mộng cả đời của cô.
Trong nhà máy hoá chất bị bỏ hoang, cô gái nằm trên sàn xi măng, khắp người đầy những dấu chân và những vết sẹo nông sâu.
Đây là, chuyện gì đang xảy ra vậy?
Không phải là cô đã chết rồi sao?
Cô nhớ rõ rằng mình đã hợp tác cùng những đối tượng thí nghiệm khác phá huỷ đảo cấm, sau đó tắm máu toàn bộ căn cứ rồi cạn kiệt dị năng xong nổ tan xác.
Nhưng tại sao bây giờ cô lại ở đây?
Chuyện cô bị tên côn đồ này kéo đến nhà máy hoá chất bị bỏ hoang đã là nửa tháng trước khi mạt thế đến.
Cơn đau nhói ở chân tóc vẫn luôn nhắc nhở cô rằng đây không phải là mơ, cũng không phải ảo giác mà là sự thật!
Cô đã được trọng sinh!
Trở lại nửa tháng trước khi mạt thế đến!
Quay lại thời điểm trước khi mọi thứ bắt đầu!
Hoàng Mao cau mày, hắn ta dùng tay chạm vào đôi má thanh tú của Khương Vưu, chợt phát hiện trong mắt của cô gái trước mặt không hề sợ hãi mà lại tràn ngập hưng phấn một cách kỳ lạ.
Tim hắn ta thoáng ngừng đập.
Chết tiệt, chả lẽ con nhỏ này bị cuồng bạo dâm!
Nhưng mà hắn ta nghĩ lại, việc cô có phải kẻ cuồng bạo dâm hay không cũng chả quan trọng, dù sao chỉ cần hắn ta sướng là được.
Hoàng Mao đưa tay ra vỗ thịt trên má Khương Vưu, chu miệng qua muốn hôn.
Mấy tên lưu manh phía sau vỗ tay tán thưởng.
“Lão đại, một khắc xuân đáng giá ngàn vàng, hắc hắc, đừng chậm trễ nữa, trực tiếp tới luôn đi!”
“Lão đại thật lợi hại!”
Nhìn cái miệng như mông gà đang chu ra càng ngày càng gần, Khương Vưu chỉ cảm thấy buồn nôn.
Cô bình tĩnh nắm lấy một nắm tro trên mặt đất rồi ném nó về phía mắt tên đàn ông kia với tốc độ nhanh như chớp.
“A, mắt của tao!”
Ngay lúc hắn ta buông tóc cô ra, Khương Vưu liền lao tới vật tên đó xuống đất.
Sức lực của đàn ông và phụ nữ vốn chênh lệch, vừa rồi là do hắn ta sơ ý, bây giờ kịp phản ứng lại liền bóp lấy cổ cô.
Mấy tên côn đồ phía sau cũng nhanh chóng chạy lên rồi vây xung quanh.
“Con khốn này…” Tên đàn ông bóp lấy cổ Khương Vưu, vừa định đưa tay ra tát cô.
Nhưng đúng vào lúc này.
Khương Vưu đã giật lấy chiếc chìa khoá ở thắt lưng hắn ta trong lúc giằng co, cô dùng tay trái mở đồ cắt móng tay ra, bật ra lưỡi dao nhỏ ở bên trong.
Toàn bộ động tác uyển chuyển mượt mà, cực kì gọn gàng!
“Mày dám!”
“Phụt!”
Lưỡi dao của đồ bấm móng tay cũng không sắc bén, nhưng vừa rồi Khương Vưu đã dùng hết sức đâm con dao vào cổ tên đàn ông kia, sau đó nắm lấy đồ bấm móng tay mà kéo thật mạnh.
Trên cổ hắn ta bị rạch một vết chém, máu chảy đầm đìa, gã không thể tin được mà ôm lấy cổ mình rồi ngã xuống đất co giật.