Mạt Thế Chi Trọng Sinh

Chương 77 - Nói Rõ

Trước Sau

break
“Không biết lão đại bọn họ thế nào?” Lăng Cảnh ngồi ở trên xe tải.

Vu Đồng trừng Lăng Cảnh, Lăng Cảnh bị trừng không giải thích được, vì sao đám người kia cứu bọn hắn còn vung sắc mặt cho bọn hắn xem?

“Không thể tưởng tượng được Dịch thiếu sẽ lợi hại như vậy.” Lúc này có thành viên Hỏa Diễm đoàn tán thán, đừng nói ở trong bầy tang thi chém giết, mà ngay cả đối mặt với chúng nó cũng đã có áp lực rất lớn, lại không nghĩ rằng luôn bị cho rằng là tùy hứng vô lý điêu ngoa Dịch thiếu sẽ dũng cảm như vậy, hơn nữa giết tang thi còn lợi hại như vậy, đây chính là biến dị tang thi a, trời biết có bao nhiêu khó giết.

Trương Đại Minh chạy tới, “không cẩn thận” giẫm chân người vừa nói chuyện, cũng không xin lỗi, trực tiếp nằm trong ngực Vu Đồng, mắt to trừng những người này, đều do những người này, bằng không Dịch Nhiên ca ca cũng sẽ không nguy hiểm tới đây.

Lúc này, đám người kia rốt cuộc hiểu rõ áp suất thấp là chuyện gì xảy ra, sờ sờ cái mũi, cúi thấp đầu, không nói thêm gì nữa.

“Chúng ta trở lại đi.” Lăng Cảnh đột nhiên mở miệng, hắn cũng rất lo lắng lão đại.

Vừa nghe lời này, Vu Đồng con mắt cũng phát sáng lên, đúng vậy a, bọn họ trở lại đi, trở lại cứu Dịch ca.

Liễu Hy nhìn Lăng Cảnh, bỏ qua Vu Đồng, “Không được.”

“Vì sao?” Bị xem nhẹ, Vu Đồng nổi giận.

“Cậu quên lời Dịch đội nói sao?”

Sùng bái mù quáng Vu Đồng vừa nghe hai chữ Dịch Nhiên lập tức rụt trở về.

“Hơn nữa, tôi tin tưởng Dịch đội có thể bình an trở về.” Mạc Phi Liên ở phía sau bỏ thêm một câu, ấm áp nhìn về phía Liễu Hy, tựa như tôi luôn luôn tin tưởng chúng ta sẽ cùng một chỗ.

Liễu Hy bị Mạc Phi Liên nhìn, bên tai hồng hồng, bất quá khá tốt chính là, những người còn lại cũng không có chú ý tới hai người bọn họ, mà là trầm mặc ngồi tại chỗ, không có người đòi trở lại.

“Mặt trời đen…” Trương Đại Minh một mực nhìn mặt trời trên cao.

Liễu Hy đảo qua nhìn tang thi phía sau xe, biến sắc, “Đường Bộ chạy nhanh lên.”

Đường Bộ đạp chân ga, xe chạy nhanh hơn.

“Đừng ngây người, tất cả đứng lên, có thể giết bao nhiêu thì giết.” Liễu Hy cười khổ, “Có lẽ, hôm nay ai cũng trốn không thoát.”

Mạc Phi Liên nắm chặt tay Liễu Hy, cho dù là chết, tôi cũng không buông anh ra.

————————————————————————————

“Tiểu Nhiên, tay của em?” Ngao Mộ Thiên căng thẳng kéo tay Dịch Nhiên, mở ống tay áo lộ ra vết máu đỏ.

Dịch Nhiên thu tay lại, nghiêm mặt nói, “Mộ Thiên, chúng ta nên hảo hảo nói chuyện.”

“Vô luận em muốn nói chuyện gì đều phải cầm máu trước.” Ngao Mộ Thiên kéo tay Dịch Nhiên, đi về hướng sơn động, Dịch Nhiên đã từng nói qua có bỏ vài thứ trong đó.

Lần này Dịch Nhiên không có rút tay về, chỉ là thở dài, “Mộ Thiên, đây chỉ là vết thương nhỏ.”

“Với anh mà nói, chỉ cần em bị thương chính là vấn đề lớn.” Ngao Mộ Thiên rất tức giận, giận chính mình cũng giận Dịch Nhiên, giận mình không lợi hại, nếu như mình càng mạnh, có lẽ Tiểu Nhiên sẽ cũng không bị thương, giận Dịch Nhiên không chiếu cố bản thân, nguy hiểm như vậy chạy tới làm cái gì?

Dịch Nhiên trở tay, nắm chặt tay Ngao Mộ Thiên, đi đến trước con suối, đem nước lam sắc bôi trên miệng vết thương, “Mộ Thiên, anh vẫn chưa rõ sao? Em không còn là Dịch Nhiên trước kia, không còn là Dịch Nhiên trước kia hay ỷ vào anh sủng ái thì tùy ý làm bậy kì thực vô cùng mềm yếu, hiện tại, em có thể bảo vệ tốt bản thân.”

Ngao Mộ Thiên trầm mặc, có lẽ từ khoảnh khắc gặp lại, hắn cũng cảm giác được Tiểu Nhiên biến hóa, chính là hắn cự tuyệt tiếp nhận sự thật Tiểu Nhiên không hề ỷ lại hắn, nếu như Tiểu Nhiên không hề ỷ lại hắn, hắn còn có cái gì có thể làm cho Tiểu Nhiên lưu lại?

Sờ lên hai mắt cô tịch mà bi thương của Ngao Mộ Thiên, “Mộ Thiên, anh không thích em hiện tại sao?”

Ngao Mộ Thiên lắc đầu, “Em bây giờ càng thêm chói mắt cũng càng khiến anh cảm mến, nhưng, anh dựa vào cái gì lưu lại em?” Tiểu bồ câu mình nuôi đã dài cánh rồi sau?

“Vì sao không lưu em lại được?” Dịch Nhiên khiêu mi, chậm rãi tới gần Ngao Mộ Thiên, đầu tựa ở trên vai.

“Em quá chói mắt, anh sợ lưu không được em.” Trước kia thì lưu không được, huống chi là hiện tại, Ngao Mộ Thiên nhớ tới Dịch Nhiên vừa rồi, tùy ý chém giết lợi hại, hai mắt lãnh khốc vô cùng, tốc độ như quỷ dị, còn có thể một tay bẻ gãy cổ tang thi, Dịch Nhiê như vậy, mình xứng sao?

“Anh không muốn em nữa sao?” Dịch Nhiên trong nội tâm thở dài, mình biểu hiện quá mức sao? Mà ngay cả Mộ Thiên mạnh như vậy, cũng bắt đầu lo lắng.

Ngao Mộ Thiên vội vàng phủ nhận, “Muốn, anh tùy thời đều muốn Tiểu Nhiên.”

“Cho nên, Mộ Thiên, anh phải nhớ kỹ.” Dịch Nhiên ngẩng đầu, nhìn Ngao Mộ Thiên, vẻ mặt nghiêm túc, “Anh là của em, em là của anh, chúng ta chỉ có lẫn nhau.”

Cuồng hỉ ở trong nội tâm Ngao Mộ Thiên lan tràn, hắn cho tới bây giờ không có nghĩ tới Dịch Nhiên sẽ đối với hắn nói lời như vậy, đây cũng là nguyên nhân hắn luôn luôn bất an, khóe miệng không cách nào khống chế giơ lên, “Tiểu Nhiên, sau khi em nói ra câu này, dù cho từ nay về sau em hối hận anh cũng sẽ không buông tha em, em là của anh, cho dù phải dùng xiềng xích khóa lại, anh cũng sẽ không buông tha em!”

“Ừ.” Dịch Nhiên gật gật đầu, “Nếu như từ nay về sau em không ngoan, anh lấy xiềng xích đem khóa em lại đi.”

“Nhưng anh không nỡ…” Ngao Mộ Thiên ôm chặt lấy Dịch Nhiên.

Gió nhẹ lướt qua, sợi tóc hai người quấn quanh, phảng phất kết cùng một chỗ.

Thật lâu sau, Ngao Mộ Thiên buông Dịch Nhiên ra, “Từ nay về sau đừng như vậy, em biết khi anh nhìn thấy em có bao nhiêu lo lắng không?”

Dịch Nhiên dẩu môi, chín đạo băng nhận chỉnh tề rơi sau lưng Ngao Mộ Thiên, ngẩng đầu, không tiếng động hỏi.

“Anh biết rõ em rất lợi hại, nhưng anh vẫn lo lắng cho em, em có biết, khi em bị tang thi truy đuổi anh đã sợ ra sao không?”

“Biết rồi.” Dịch Nhiên gật gật đầu, “Em cũng lo lắng cho anh, sợ anh sẽ chết, cho nên em tới đây.”

“…” Ngao Mộ Thiên lời nói bị nghẹn, đúng vậy a, hắn lo lắng Dịch Nhiên, đồng thời, Dịch Nhiên cũng sẽ lo lắng hắn, nếu như hôm nay là Dịch Nhiên bị nhốt, hắn cũng sẽ không để ý nguy hiểm chạy tới, hắn chỉ nghĩ tới lo lắng của mình, lại xem nhẹ lo lắng của Dịch Nhiên, đồng thời, một cổ đau lòng thản nhiên bay lên, chưa bao giờ quan tâm người khác, Tiểu Nhiên lại quan tâm hắn như vậy, rốt cuộc là nếm qua khổ như thế nào mới minh bạch tình cảm của mình?

Ngao Mộ Thiên không phải ngu ngốc, Dịch Nhiên đột nhiên chuyển biến, nhất định là có nguyên nhân, mà khả năng lớn nhất chính là bị người khác thương tổn quá mức mới có thể thấy hắn tốt nhất, một lòng toàn bộ hướng tới Dịch Nhiên càng làm cho hắn đau lòng, cho nên…

Ngao Mộ Thiên thở dài, “Anh biết rồi, từ nay về sau, anh sẽ không lại như vậy, nhưng là, em phải bảo vệ hảo chính mình.” Nguyên lai, chính mình nuôi không phải là bồ câu, mà là một con chim ưng, một con chim ưng có thể tự mình bay lượn trên cửu thiên ngăn cản mưa gió.

“Ừ.” Mặt mày cong cong, Dịch Nhiên lần đầu tiên lộ ra tươi cười ngây thơ như thế, dẫn tới Ngao Mộ Thiên tâm viên ý mãn, bất quá, rất đáng tiếc, bây giờ không phải là lúc tâm viên ý mãn, sau đó, Ngao Mộ Thiên lại nghĩ tới chuyện lớn bị Dịch Nhiên nói sang chuyện khác, “Thương thế của em…”

Cẩn thận kéo cánh tay qua kiểm tra, Ngao Mộ Thiên tức cười nhìn vết thương đã khỏi hẳn, Ngao Mộ Thiên nhìn về phía con suối lam sắc, lại không đề phòng trong mắt Dịch Nhiên hiện lên một vòng giảo hoạt.

Dịch Nhiên một cước đem Ngao Mộ Thiên đá xuống, tuy nước này không thể gia tăng dị năng của dị năng giả, nhưng có thể tăng mạnh thể chất, không tồi a.

Ngao Mộ Thiên ở dưới nước, nhìn Dịch Nhiên trong mắt mang ý cười, đột nhiên kéo tay Dịch Nhiên, Dịch Nhiên hô nhỏ một tiếng, cũng rớt xuống, bất quá vừa rơi xuống đã bị Ngao Mộ Thiên ôm vào lòng.

“Nước suối rất không tồi.” Vừa vặn chứa đủ hai chúng ta.

“Ừ, có thể trị liệu miệng vết thương, còn có thể…” Nghĩ lầm Ngao Mộ Thiên thật sự tán thưởng nước suối, Dịch Nhiên tạm ngừng, “Cứu người bị nhiễm bệnh.”

Ngao Mộ Thiên sững sờ, hắn thật không nghĩ tới nước suối này có nhiều chỗ tốt như vậy, khẽ thở dài, trong nội tâm không phải vui mừng mà là ưu sầu, “Đừng nói cho bất luận kẻ nào.”

Dịch Nhiên gật gật đầu, “Em chỉ nói cho anh.”

Ngao Mộ Thiên đột nhiên ôm chặt Dịch Nhiên, “Tiểu Nhiên, em hiện giờ đáng yêu như thế, làm anh như thế nào chịu được?”

Dịch Nhiên ánh mắt tối sầm lại, “Vậy đừng nhẫn.” Cái mông cậu chống đỡ vật cứng tuy làm cho cậu có chút bất an, nhưng mà không có chán ghét như trước kia, mình cũng có thể tiếp nhận…

“Tiểu bại hoại, đừng loạn câu dẫn người, chờ đến B thị chúng ta lại thảo luận vấn đề này.” Nhìn Dịch Nhiên trong mắt là không an lòng, Ngao Mộ Thiên nhẹ nhàng đụng cái trán Dịch Nhiên, “Có quần áo sao?”

“Ừ.” Dịch Nhiên tâm niệm vừa động, đồ ở kho hàng tự động hiện trên tay cậu, một bộ đồ thể thao lại thêm nội y.

Ngao Mộ Thiên trực tiếp ở trước mặt Dịch Nhiên cởi sạch quần áo ướt sũng trên người, thay quần áo mới, áo rất thích hợp, vải vóc cũng rất rắn chắc, bất quá, Dịch Nhiên sao có quần áo phù hợp với hắn?

Ngao Mộ Thiên không cần nghĩ cũng biết, quần áo mới này nhất định là do Tiểu Nhiên vì hắn đặc biệt chuẩn bị, nghĩ đến vừa rồi chính mình cư nhiên còn muốn đem Tiểu Nhiên đẩy ra bên ngoài, Ngao Mộ Thiên muốn đánh chính mình, bất quá, “Tiểu Nhiên, lần sau quần lót có thể mua lớn chút.”

“… Tự anh đi mua.” Dịch Nhiên trừng Ngao Mộ Thiên, sau đó đi vào trong sơn động rộng rãi thay quần áo, cậu còn không có da mặt dày như Ngao Mộ Thiên, ở trước mặt cởi quần áo.

Không thể đi vào, Ngao Mộ Thiên sờ sờ cái mũi, hình như đem Tiểu Nhiên chọc giận.

Đổi quần áo xong đi ra, Dịch Nhiên nhìn Ngao Mộ Thiên, “Anh còn bao lâu để thăng cấp?” Vừa mới thay quần áo thấy ở bên trong có tinh thạch thì cậu có cái ý niệm trong đầu, có lẽ…

Ngao Mộ Thiên đánh giá năng lượng trong cơ thể, “Còn thiếu 4 cái tinh thạch cấp 4.”

Dịch Nhiên không chút suy nghĩ lấy ra 4 cái tinh thạch đưa cho Ngao Mộ Thiên.

Ngao Mộ Thiên tiếp nhận, cũng không nói cám ơn, dù sao bọn họ là vợ chồng, không cần khách sáo như vậy, tay cầm tinh thạch đang muốn hấp thu, Dịch Nhiên nói, “Đi vào con suối hấp thu.”

Rất nghe lời, Ngao Mộ Thiên cởi sạch quần áo sau đó xuống dưới con suối, lúc ngưng tụ tinh thần lực, tinh thạch trên tay phát tán ra ánh sáng chói mắt bao phủ Ngao Mộ Thiên.

Dịch Nhiên trừng quần lót bị chê nhỏ, trong miệng niệm, “Ngươi mới nhỏ, ngươi mới nhỏ!”

Qua đại khái 1 tiếng đồng hồ, Ngao Mộ Thiên mở to mắt, con mắt hắc sắc quang hoa nội liễm, thấy Dịch Nhiên đang ăn táo, cười nói, “Thành công.” Không nghĩ sẽ dễ dàng thành công như vậy, lúc trước loại cảm giác áp bách cấp 2 lên cấp 3 không còn, xem ra, hẳn là công lao nước suối này.

Ném quả táo cho Ngao Mộ Thiên khi mặc quần áo tử tế xong, Ngao Mộ Thiên ba ngụm ăn xong, hai người tính toán ra khỏi đây.

Dịch Nhiên trước xem xét bên ngoài, xác định đám tang thi kia đã tản ra không sai biệt lắm, nhìn Ngao Mộ Thiên gật gật đầu.

“Ừ, chúng ta ra ngoài đi.” Lần này, anh sẽ không lại đem em trở thành chim non chịu không được mưa gió, tương lai, chúng ta cùng đi sáng tạo.

Dịch Nhiên nắm chặt tay Ngao Mộ Thiên, sau một khắc, hai người ra ngoài không gian.

Tang thi lưu lại ở bên ngoài vừa thấy hai người xuất hiện, lập tức bổ nhào qua.

Ngao Mộ Thiên một cái nghiêng người, thuận thế đá một cước, tang thi bị hắn đá trúng đụng vào trên tường, không đợi tang thi kịp phản ứng, một cái băng nhận đâm thủng đầu của nó, hai người phối hợp vô cùng tốt.

Tia chớp đánh qua, một tang thi ý đồ đánh lén Dịch Nhiên bị cắt thành hai đoạn, Dịch Nhiên vung tay lên, băng tiễn đâm thủng một tang thi đang tới gần Ngao Mộ Thiên.

Nhìn nhau cười, cùng giết tang thi.

Chỗ tốt của nước màu lam rất nhanh hiển hiện ra, Ngao Mộ Thiên cảm thấy thể năng tăng cường không ít, ít nhất trước kia hắn vẫn không thể một cước sẽ đem tang thi đá thật xa.

Nhưng ai cũng không có thả lỏng, bởi vì tang thi so với trước khi bọn họ tiến không gian càng thêm khó chơi, tốc độ, lực lượng đã trên cấp 2. Nhưng đối với dị năng giả cấp 4 Dịch Nhiên cùng Ngao Mộ Thiên mà nói, không thành vấn đề, dù sao bọn họ còn có bảo mệnh, đánh không lại còn có thể trốn.

Ai cũng lo lắng Lăng Cảnh cùng Vu Đồng bọn họ, bọn họ bây giờ nên nhanh chóng đuổi theo.

Hết chương 77.
break
Trò Chơi Ái Tình
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Thiếu Phụ Khuê Phòng Và Thiếu Gia Hắc Đạo
Ngôn tình Sắc, Đô Thị, 1x1
Hắn Như Lửa
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc