Cũng không cùng đám người kia nói lý lẽ, Dịch Nhiên đi ra ngoài trước, bởi vì vị trí bọn họ ở sân sau cho nên nhất thời chưa có người phát hiện hai người kia chết, nhưng khẳng định cũng giấu diếm không được bao lâu, dù sao từ đối thoại của hai người kia, Dịch Nhiên biết họ Lý kia chỉ là nghe lệnh bắt người, một lúc lâu không thấy người tới, ngu ngốc cũng biết đã xảy ra chuyện, cho nên…
Dịch Nhiên rất nhanh đảo qua bốn phía, thân hình lóe lên, biến mất tại chỗ.
“Aiz, đợi một chút a… Người đâu?” Theo sát lấy, Thiệu Vị Hiền gãi gãi đầu, sao trong nháy mắt thì không thấy người rồi, bất quá lúc này cũng mới có cơ hội dò xét vị trí, mấy gian nhà trệt làm thành sân sau, mà vị trí bọn họ chính là đằng sau, đẩy cửa ra chính là sân nhỏ, chính giữa còn có một chồng than củi, bên cạnh chính là…
Đồng tử co rụt lại, miệng há to, con mắt trừng trừng, đó là…
Đầu người!
Nhiều đầu người bị tùy ý ném xuống đất, thưa thớt lưu ở trên khô lâu là… Thịt!
Thiệu Vị Hiền che miệng lại, trực tiếp ngồi chồm hổm trên mặt đất ói ra.
“Đó là người phía trước lưu lại.” Thiếu niên vừa mới nói nam nhân kia là người tốt cũng đi ra, lẳng lặng nhìn những đầu lâu còn dính tí thịt, hắn không chỉ một lần bị người đặt dưới thân, ép buộc xem tiết mục nấu người sống, có vận khí tốt trực tiếp một đao mất mạng ném vào trong nồi nấu, cũng có vận khí không tốt, thịt bị từng đao từng đao cắt lấy nướng, cho đến khi máu chảy hết mà chết, những người kia buộc bọn họ xem, nguyên nhân lớn nhất chính là mỗi lần họ sợ hãi, đằng sau sẽ không tự chủ được co rút lại, đâm vào địa phương kia sẽ có khoái cảm rất lớn.
“…” Thiệu Vị Hiền nghiêng đầu không nhìn đầu lâu, đổi chủ đề, đồng tình nhìn thiếu niên. “Kỳ thật vừa rồi, tôi có thể hiểu được các người.” Tại loại tuyệt cảnh này có người quan tâm, cho dù là đối lập, nhưng cũng là người tốt a, dù sao nếu không có người nọ, có lẽ những người này sớm chống đỡ không được.
Tìm được đồng tình của Thiệu Vị Hiền, ánh mắt thiếu niên cũng thay đổi. “Mỗi lần bị cưỡng bức ăn thịt người, Khỉ Ốm sẽ vụng trộm đem chút ít nước đến cho chúng tôi uống, để cho chúng ta tiêu trừ vị trong miệng, hơn nữa khi buổi tối lạnh, còn có thể cho chút ít rơm rạ.”
Nói như vậy, người tên Khỉ Ốm kia, xem ra thật sự là người tốt a, aiz, sao người kia lại xúc động như vậy, nhưng đã muộn. “Thực xin lỗi.”
“A?”
“Tôi thay anh ta hướng cậu xin lỗi.”
Thiệu Vị Hiền như vậy làm ánh mắt thiếu niên nhu hòa xuống, “Cậu là người tốt, bất quá người kia, cậu phải cẩn thận.”
“Ha ha, anh ta chỉ lạnh lùng mà thôi, dù sao ai đột nhiên bị chộp tới đều sợ hãi nha, chớ cùng anh ta so đo.” Thiệu Vị Hiền cố gắng hòa hoãn quan hệ hai phe, tuy thoạt nhìn người nọ rất lợi hại, nhưng vẫn còn sức mạnh đoàn kết a, thiệt là, sao xúc động như vậy? Trong tận thế, chúng ta hẳn là càng đoàn kết mới đunga.
“Đúng rồi, người nọ đâu?”
Thiệu Vị Hiền tươi cười cứng đờ, “Anh ta…”
“Đi rồi?” Thiếu niên giống như ngộ ra, “Cậu trước ẩn núp đi, một hồi đầu mục bọn họ tới đây, tìm không thấy hung thủ nhất định sẽ tìm người phát tiết, cho nên cậu nên trốn đi.”
“Không được, sao tôi có thể bỏ lại các người?”
“Tôi, chúng tôi đã ô uế, cho nên… Cậu là người tốt, tôi không hy vọng thấy cậu bị thương tổn.”
Bị ánh mắt thiếu niên chân thành tha thiết mê hoặc, Thiệu Vị Hiền không khỏi gật đầu, “Các người phải ráng chịu đựng, chỉ cần bạn của tôi đến đây, bọn họ nhất định có thể đem chúng ta cứu ra.”
“Cám ơn.”
Chuyện phát sinh ở ngoài không gian, Dịch Nhiên căn bản không có lưu ý, thực lực căn cứ này cậu không rõ ràng lắm, cho nên phải cẩn thận hơn, mà hiện tại quan trọng nhất chính là chữa tốt vết thương.
Bất quá làm cho Dịch Nhiên kỳ quái chính là, rõ ràng vết thương đầy người, cậu cũng biết thân thể nhân loại không thể khép lại vết thương nhanh như vậy, cho nên…
Nhìn nước suối màu lam, đây là nguyên nhân sao? Bởi vì ngâm mình nhiều, cho nên linh khí nước suối xâm nhập tế bào, khiến cho tính năng tế bào tăng lên, thay đổi thân thể, khôi phục năng lực?
Nếu thật là như vậy, có lẽ Mộ Thiên…
Trong mắt lóe lên ánh sáng, đúng, Mộ Thiên nhất định còn sống! Nhất định còn sống! Mình nhất định không thể buông tay!
Đợi Dịch Nhiên khôi phục tốt, bên ngoài đã là trời tối, thay quần áo xong, cũng không có vội vã đi ra ngoài, mà là thả ra tinh thần lực, quan sát tình thế bên ngoài.
Dò xét xong, thầm nghĩ không may mắn, bên ngoài không gian tụ đầy người, các nam nhân thô lỗ nói chuyện lớn tiếng truyền vào tai Dịch Nhiên.
Ở giữa, một người bị treo ngược lên, nửa người trên rơi vào trong nồi nước sôi, nhìn liền biết đã mất mạng.
Mà bốn phía, *** mỹ, khóc, cầu xin tha thứ, còn có chửi bới và thở gấp.
Liếc đảo qua, bị các nam nhân áp dưới thân thể phần lớn đều là người trong phòng lúc nãy, xem ra sự tình đã bại lộ.
Có độc hưởng, cũng có nhiều người cùng nhau chơi đùa, Dịch Nhiên con mắt đột nhiên nhắm lại, cũng có trường hợp đặc biệt.
Hắc đại hán thêm củi dưới nồi, lộ ra cơ bắp cuồn cuộn, được ánh lửa chiếu rọi phá lệ bắt mắt, chú ý những người khác cẩn thận né người nam nhân này, có thể thấy được, có lẽ, người này chính là đầu mục chỗ này.
Nhăn mày, Dịch Nhiên thở dài, nếu như người này có thể như những người khác cũng lâm vào *** thì tốt rồi, nói như vậy, mình giết cũng dùng ít sức hơn.
Có lẽ ông trời nghe được Dịch Nhiên nói, sau một khắc, một nam tử thanh tú ngồi ở bên người hắc đại hán, vươn tay khoát lên lưng hắc đại hán, sau đó hắc đại hán đình chỉ thêm củi, tay theo vạt áo nam tử duỗi vào, dùng lực một cái, quần áo cư nhiên bị một tay xé thành hai nửa, bất quá đối với những người xung quanh, tựa hồ đây không phải chuyện xa lạ gì, cho nên tiếp tục áp người phía dưới, một chút cũng không ngừng.
Chứng kiến hắc đại hán nằm trên người nam tử, Dịch Nhiên nở nụ cười, cái này tính là trời cũng giúp ta sao? Trực tiếp cầm một khẩu súng máy ra không gian, nếu không phải sợ mưa làm cho núi lở, cậu kỳ thật càng thích dùng bom, tuy đến lúc đó có thể trốn vào không gian, nhưng ra từ chỗ nào, cậu cũng không muốn treo giữa không trung.
Nhìn cũng không nhìn, trực tiếp quét ngang, ngoại trừ người bị đặt dưới thân chịu cạnh cá trong chậu, lần này đảo qua, người căn cứ chết hơn phân nửa.
May mắn tránh thoát, khuôn mặt hắc đại hán càng thêm đen, trực tiếp kéo nam nhân thanh tú chắn trước mặt mình, trán Đỗ Nhị trúng đạn, mặt tràn đầy không thể tin, hắn chết cũng không nghĩ tới, rõ ràng là hắn nhắc nhở gã cẩn thận, vì sao cuối cùng ngược lại là hắn thành tấm mộc?
Tiếng súng đình chỉ, hắc đại hán mặt mũi đầy tức giận, dị năng Đỗ Nhị là trực giác, cho nên khi hắn nói có người trộm nhìn bọn họ, gã liền cố ý làm ra bộ dáng lâm vào *** dụ đối phương ra, nhưng, gã lại không nghĩ rằng đối phương sẽ đột nhiên cầm vũ khí nóng xuất hiện, làm gã trở tay không kịp.
Ném thi thể Đỗ Nhị, tuy gã cho phép người này làm nhị đầu mục, cũng là bởi vì có dị năng, có thể ở trên giường phóng đãng, nhưng so với mạng của mình, hắc đại hán cảm thấy Đỗ Nhị có thể vì mình chết là vinh hạnh của Đỗ Nhị, bất quá gã sẽ vì Đỗ Nhị báo thù.
Dịch Nhiên thu hồi súng hết đạn, cũng không quan tâm hắc đại hán kia, cậu cũng nhận ra đối phương có thể thoát được, tuy lúc nãy không muốn cho gã tránh thoát.
Một cước đá bay cái nồi, nước trong nồi đổ lên hai người có ý đồ chạy trốn, đau đến nổi hai người kia dừng lại kêu to.
Nồi không còn, người bị treo ngược lên cũng lộ ra toàn cảnh, nửa người trên dĩ nhiên chín mọng, lộ ra đầu lâu, gió thổi qua, rớt xuống một miếng thịt.
Một bên hắc đại hán kéo xuống một miếng thịt ném vào trong miệng nhai, hắn thích ăn thịt người, mặc dù có điểm chát, nhưng hắn cảm thấy món ngon nhất thế giới cũng chỉ như thế này thôi, vì vậy khi hắn muốn ăn, cho dù bọn họ không thiếu thức ăn cũng muốn nấu một người để ăn.
Nghe được tiếng súng, chạy đến núp ở sau tường, Thiệu Vị Hiền vừa vặn chứng kiến hình ảnh ăn thịt người, ói tại chỗ, cho đến khi ói không được gì mới lại lặng lẽ nhìn sang, con mắt trợn to, người kia?!
Trong ngọn lửa, thân ảnh như ẩn như hiện, mỗi lần tới gần thì một người chết.
“Tử, Tử thần…” Thiệu Vị Hiền giờ khắc này có thể nghĩ đến chỉ có từ này, bộ dáng Dịch Nhiên giết người dứt khoát và Tử thần mang đến cái chết chậm rãi trùng lên nhau, đồng dạng vô tình, đồng dạng lãnh khốc, đồng dạng tàn nhẫn, phảng phất chính là lấy tánh mạng người ta, điều này làm cho trong lòng của hắn rất không thoải mái, tuy sau tận thế hắn cũng thấy qua không ít chuyện giết người, nhưng tất cả mọi người là vì sống sót mới không thể không giết, mà hiện tại, rõ ràng những người kia cầu xin tha thứ, chạy trốn, vì sao còn muốn giết người?
Dịch Nhiên hai tay vừa để xuống, tất cả băng nhận bay ra ngoài, thành công truyền đến hai tiếng kêu thảm thiết.
Hắc đại hán ánh mắt tối sầm lại, trực tiếp giơ lên thi thể bên người ném tới, sau một khắc, Dịch Nhiên một cước đá văng ra, nhưng không ngờ hắc đại hán theo sát phía sau, thi thể mỗi lần bị đá văng ra, hắc đại hán đã gần ngay trước mắt.
Dịch Nhiên không hốt hoảng chút nào, lui về phía sau một chút, tay chống đỡ trên mặt đất, hai chân trực tiếp đá vào mặt hắc đại hán tự động đưa tới cửa, thành công đá lệch cái mũi đối phương.
Dù sao đây chỉ là vùng hẻo lánh, như thế nào cũng so ra kém B thị coi như ổn định, cho nên, hắc đại hán cấp 2 mặc dù ở đây có thể xưng bá nhưng so sánh với Dịch Nhiên cấp 4 vãn cách nhau xa.
Cứ như vậy đá xuống, Dịch Nhiên đoán được đẳng cấp hắc đại hán, đương nhiên, hắc đại hán cũng không phải ngu ngốc, tất nhiên đoán được Dịch Nhiên so với mình lợi hại hơn, sau khi bị đá bay, trực tiếp nắm một nữ nhân, bóp cổ của cô ta, “Không cho phép nhúc nhích, nếu không tao giết ả.”
Dịch Nhiên cười lạnh một tiếng, “Tao giết mày cũng không có nghĩa là tao muốn cứu bọn họ.”
“Hừm, tao đây liền giết…” Lời còn chưa dứt, hắc đại hán đã té trên mặt đất, một đoạn băng trùy đâm xuyên qua đầu của hắn.
Nữ nhân toàn thân xích lõa vô lực nằm trên mặt đất, cô rất sợ hãi mình sẽ chết.
Một cước đá bay thi thể hắc đại hán, đánh trúng một thân ảnh đang chạy trốn, cú đá này lực đạo rất mạnh, cho nên người bị thi thể đè xuống, tiếng kêu thảm thiết giằng co ba giây đồng hồ.
Người chạy trốn khác cũng không chạy nữa, quỳ trên mặt đất cầu khẩn nói: “Van cầu cậu, tha cho tôi đi, tôi không muốn chết.”
“Đại ca, van cầu cậu tha cho chúng tôi đi, tôi làm tiểu đệ cậu, cái gì cũng làm.”
“Tôi cũng vậy, cái gì cũng làm, đại ca, lưu tôi một cái mạng chó đi.”
Tiếng cầu khẩn làm cho Thiệu Vị Hiền trốn ở góc tường đi ra, kỳ thật những người này…
“A!” Hét thảm một tiếng, đầu một người nam nhân bị tảng đá đập trúng, không có khí tức.
“!!” Thiệu Vị Hiền dừng lại, vừa mới đập bể đầu người lại là thiếu niên kia, vì sao?
“Đập chết chúng mày, những bại hoại này!” Thiếu niên tức giận mắng, đang muốn đánh một người khác, người nọ một cái trở tay đoạt lấy tảng đá muốn đập trở về.
Tiếng súng vang lên, người nọ bảo trì động tác cầm tảng đá, ‘rầm’ một tiếng té xuống.
Thiếu niên ánh mắt phức tạp nhìn Dịch Nhiên, “Tôi sẽ không hướng anh nói cảm ơn.”
“…” Mặc kệ thiếu niên không nói lỹ lẽ kia, Dịch Nhiên nổ súng, mấy người còn lại đều chết, một người cũng không lưu.