Tên tóc vàng thân thể run lên, chợt quay người, lại phát hiện Tây Mông đang ôm ngực, một mũi tên từ trong lồng ngực hắn xuyên ra ngoài.
"Tây Mông!"
Thân ảnh nhoáng lên, tên tóc vàng lập tức kéo lấy Tây Mông đang loạng choạng sắp ngã, nấp vào phía sau một chiếc ghế sô pha.
Vương Minh Dương khẽ nhếch miệng cười lạnh, biết rõ hắn có dị năng khống chế kim loại, còn dám đem mũi tên vứt lung tung trên mặt đất, đây chẳng phải là tự tìm đường c·hết sao!
Giờ phút này, hắn cũng không có tâm tư để ý xem rốt cuộc những người này là ai, theo tay vung lên, hơn mười cây cương châm lần nữa bắn ra, hướng về hai gã người phương Tây phía sau ghế sô pha đâm tới.
"Mau dừng tay! Hai người bọn họ là khách nước ngoài quan trọng đó!" Một gã đàn ông mặc âu phục, để đầu Đại Bối Đầu, bụng phệ đột nhiên hô lên.
Kỳ thật từ lúc tên tóc vàng đứng dậy nói chuyện, cho đến khi gã tóc xù Tây Mông bị mũi tên của hắn xuyên thủng, trước sau bất quá chỉ khoảng mười giây, những người khác căn bản không kịp phản ứng xem chuyện gì đang xảy ra.
Đợi đến khi phát hiện gã tóc xù Tây Mông bị trọng thương, được tên tóc vàng đưa đến trốn sau ghế sô pha, gã đàn ông mặc âu phục kia mới vẻ mặt lo lắng hô to lên.
Những cây cương châm đang bắn đi chợt khựng lại một lát, rồi ngay lập tức lại tiếp tục lao về phía mục tiêu.
Vương Minh Dương liếc mắt nhìn gã đàn ông mặc âu phục, lạnh lùng nói: "Khách nước ngoài gì mà vô dụng, liên quan gì đến ta?"
Tên tóc vàng khẽ hừ một tiếng, bất đắc dĩ đành mang theo Tây Mông nhanh chóng di chuyển, tránh né những cây cương châm đang loạn xạ bắn tới.
"Mau dừng tay đi!"
"Bọn họ là quan chức cấp cao của công ty Dược phẩm Y Tư Đặc, thuộc Liên Bang Quốc Uy Tư, là khách nước ngoài quan trọng trong chuyên án trọng điểm của Thị Chính Phủ!"
"Ngươi sao có thể làm hại bọn họ! Ngươi đang phạm tội đó!"
"Đúng vậy a đúng a! Ngươi làm vậy sẽ gây ra t·ranh c·hấp quốc tế đó!"
Đại Bối Đầu lập tức lớn tiếng quát mắng, gã đàn ông đeo kính cũng kịp phản ứng, nhanh chóng chụp mũ Vương Minh Dương.
"Ồn ào! Còn lải nhải ta g·iết các ngươi luôn bây giờ!"
Vương Minh Dương quát lạnh một tiếng, hai cây cương châm tách ra khỏi đội hình, trực tiếp bắn về phía Đại Bối Đầu và gã đàn ông đeo kính.
Hai người đang giận dữ mắng mỏ bỗng im bặt, cương châm xẹt qua, chỉ một chút nữa thôi là ghim vào trán hai người.
Tên tóc vàng mang theo Tây Mông di chuyển, tốc độ bị ảnh hưởng, chỉ chốc lát Tây Mông kêu lên một tiếng, trên người lại bị ghim trúng một cây cương châm.
Thò tay đẩy tên tóc vàng ra, Tây Mông chắn ngang trước người hắn, khoảng mười cây cương châm nhao nhao ghim vào trong cơ thể gã.
"Kiệt Thụy! Giết hắn đi!"
Tây Mông nổi giận gầm lên một tiếng, thân thể cuộn lại, đem khoảng mười cây cương châm ghim chặt trong cơ thể.
Vương Minh Dương nhíu mày, cảm nhận được mười cây cương châm kia nhất thời không giãy giụa ra được.
Mà tên tóc vàng Kiệt Thụy cũng nổi giận gầm lên một tiếng, từ phía sau Tây Mông phóng ra, phía sau kéo theo từng đợt tàn ảnh, gã giơ cao cây côn gỗ trong tay, một giây sau liền xuất hiện ở bên cạnh Vương Minh Dương.
Không kịp bắn tên, Vương Minh Dương hừ nhẹ một tiếng, ngón tay khẽ bắn ra, một tia hắc tuyến đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh, trong chớp mắt sợi hắc tuyến dài chưa đến nửa thước này, xẹt qua cây côn gỗ Kiệt Thụy đang vung xuống, lại dọc theo đó xẹt qua đầu hắn, rồi biến mất trên không trung.
Cây côn gỗ của Kiệt Thụy chợt rơi xuống, theo quán tính nện mạnh vào đầu vai Vương Minh Dương, nhưng lại bị một lớp kim loại mỏng chặn lại.
Mà tên tóc vàng Kiệt Thụy rốt cuộc không di chuyển được nữa, trên mặt còn mang theo chút tức giận cùng mừng thầm khi thực hiện được ý đồ, một vệt máu lại từ giữa hộp sọ từ từ xuất hiện, trong đôi mắt xanh lam ánh sáng đã biến mất không thấy, toàn thân gã cứng đờ tại chỗ.
"Kiệt Thụy?!"
Tây Mông ngã trên mặt đất, vẻ mặt hoảng sợ nhìn Kiệt Thụy đang đứng bất động, mãi cho đến khi Vương Minh Dương một tay ấn lấy đỉnh đầu Kiệt Thụy, đẩy hắn ngã xuống đất, Tây Mông mới phát hiện, đỉnh đầu Kiệt Thụy máu chảy đầm đìa, c·hết không thể c·hết lại được nữa.
"Phụt" một tiếng, Tây Mông rốt cuộc không khống chế được máu tươi đang trào ra từ cổ họng, gã phun ra một ngụm máu rồi trừng lớn hai mắt, tuyệt vọng đi theo Kiệt Thụy, ngã trên mặt đất c·hết không nhắm mắt.
"Ngươi... ngươi... ngươi gây ra họa lớn rồi!" Đại Bối Đầu mắt thấy hai gã người phương Tây đều bỏ mạng, cũng bất chấp cây cương châm đang kề ở mi tâm, vỗ đùi than thở không ngừng.
"Câm miệng cho ta! Còn khóc tang nữa, ta cho ngươi đi chầu ông bà luôn!" Vương Minh Dương nhíu mày, lạnh giọng quát mắng.
Tiếng than khóc của Đại Bối Đầu im bặt, lập tức che miệng lại lắc đầu liên tục.
Gã đàn ông đeo kính cùng hai ả đàn bà ăn mặc hở hang cũng câm như hến, không dám lên tiếng, chỉ có điều một mùi nước tiểu khai nồng nặc từ dưới thân hai ả đàn bà đang run rẩy truyền đến, làm cho Vương Minh Dương vẻ mặt chán ghét.
Đi đến chiếc ghế sô pha còn sót lại ngồi xuống, Vương Minh Dương châm một điếu thuốc, rít một hơi xong mới nhàn nhạt mở miệng.
"Nói rõ ràng xem nào! Hai tên người nước ngoài đã c·hết này rốt cuộc là có chuyện quan trọng gì?"
Đại Bối Đầu cùng gã đàn ông đeo kính che miệng, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không ai dám lên tiếng trước, sợ vừa mở miệng sẽ bị cương châm đ·âm c·hết.
"Ngươi nói!" Vương Minh Dương mất kiên nhẫn chỉ vào Đại Bối Đầu.
"Ách... Dạ dạ dạ." Đại Bối Đầu rụt cổ lại, buông hai tay liên tục gật đầu.
"Đừng nói nhảm, nói mau!"
"A! Vâng, tôi nói tôi nói..."
Đại Bối Đầu sợ tới mức giật nảy mình, vội vàng nói: "Kiệt Thụy và Tây Mông là quan chức cấp cao của một tập đoàn dược phẩm xuyên quốc gia thuộc Liên Bang Quốc, lần này tới Xuân Thành là muốn thu mua xưởng thuốc Khang Tuệ ở Tây Thành khu, bất quá hôm nay buổi đàm phán không thuận lợi, người phụ trách Khang Tuệ đã trực tiếp từ chối lời đề nghị thu mua."
"Vậy tại sao hai tên người nước ngoài này lại xuất hiện ở đây cùng các ngươi?"
"Ách... Chúng tôi là trợ lý của phòng chiêu thương thuộc Thị Chính Phủ, lần thu mua này là chuyên án trọng điểm của Thị Chính Phủ, vì vậy chúng tôi được cử đi để hỗ trợ hai vị khách nước ngoài này trong suốt quá trình."
"Còn hai ả này là sao?" Vương Minh Dương chỉ vào hai ả đàn bà trang điểm xinh đẹp, loại phụ nữ này nếu như không đi theo bọn họ, thì không thể sống sót đến giờ.
Đại Bối Đầu sờ lên trán đổ mồ hôi, nhìn về phía gã đàn ông đeo kính.
Gã đàn ông đeo kính thấy thế ho nhẹ một tiếng, có chút áy náy nói: "Hai gã người nước ngoài giữa trưa muốn thư giãn một tí, bảo tôi tìm giúp bốn cô gái, đáng tiếc lúc zombie bộc phát đã c·hết mất hai cô..."
"Ồ... Ban ngày ban mặt còn bày đặt, đúng là không sợ nóng c·hết, bọn này biết chơi thật." Vương Minh Dương phun ra một vòng khói rồi nói với giọng quái gở.
Đứng ở cạnh cửa phòng ngủ, Tô Ngư cùng Mục Ngưng Tuyết nghe vậy, ban đầu còn có chút ngây người, ngay sau đó liếc mắt nhìn nhau, tên Vương Minh Dương này cũng chẳng phải hạng tốt đẹp gì, lời lẽ thô tục tuôn ra không ngừng.
"Dạ dạ dạ, tôi cũng không còn cách nào, phía trên chỉ thị phải thỏa mãn mọi yêu cầu của hai người này, vì vậy..." Gã đàn ông đeo kính liên tục gật đầu, tựa hồ sợ chàng trai trước mặt này sẽ trách cứ hắn.
"Thôi được rồi, dù sao bọn họ cũng c·hết cả rồi, sao các ngươi không chạy đến các tầng khác, ngược lại còn gõ cửa phòng ta?" Vương Minh Dương vẫy vẫy tay, không thèm để ý.
"Buổi chiều, tên Kiệt Thụy này hình như đã thức tỉnh năng lực đặc thù gì đó. Gã Tây Mông kia thì mang theo mấy thứ vũ khí kỳ lạ, hai người này thực lực rất mạnh, nhưng vẫn muốn chờ đợi cứu viện, vì vậy chúng tôi vẫn ở trong phòng. Về sau thấy cậu và cô gái kia đến đây, g·iết zombie rất gọn gàng, vì vậy... Vừa rồi lúc những con muỗi kia tấn công chúng tôi, Kiệt Thụy và Tây Mông liền lập tức nói muốn tới đây tụ họp với cậu." Đại Bối Đầu vừa lau mồ hôi, vừa kể lại.
"Thì ra là thế, vậy kẻ nào nói muốn lôi kéo ta cùng c·hết?" Vương Minh Dương ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía hai người.
"A... Đó là người từ một phòng khác chạy ra, bị Kiệt Thụy nhốt ở ngoài cửa, hình như là bị mấy con muỗi biến dị kia g·iết rồi." Đại Bối Đầu toàn thân run lên, vội vàng nhớ lại, nhanh chóng nói.
Hiểu rõ mọi chuyện, Vương Minh Dương cũng có chút nhức đầu, bất quá hắn đối với việc g·iết c·hết hai tên người nước ngoài, lại không hề cảm thấy áp lực.
Mặc kệ trước kia ngươi thân phận có trâu bò đến đâu, sau khi Mạt thế giáng xuống, đều chẳng có chút ý nghĩa nào.
"Bàn Tử, các ngươi thành thành thật thật ở lại đây cho ta, đừng có mà giở trò, nếu không ta không ngại g·iết thêm mấy người đâu!"
Vương Minh Dương vỗ vỗ bả vai Đại Bối Đầu, ngữ khí bình tĩnh mà lạnh nhạt, thế nhưng sát ý nhàn nhạt kia lại không hề đùa giỡn.
"Dạ dạ dạ! Chúng tôi sẽ ở lại đây, không đi đâu cả!"
"Hiểu rồi hiểu rồi, chúng tôi tuyệt đối sẽ không làm loạn!"
Hai người liên tục gật đầu đồng ý, thái độ muốn bao nhiêu thành khẩn có bấy nhiêu thành khẩn, biểu lộ muốn bao nhiêu hèn mọn có bấy nhiêu hèn mọn.