“Em gái tôi bảo anh buông tay ra, anh không nghe thấy sao?”
Hai mắt Thời Năng đỏ ngầu đầy tức giận cứ nhìn chằm chằm vào Tống Dục Hiên, một đấm thật mạnh giáng xuống khuôn mặt của Tống Dục Hiên!
“Ầm!”
Tống Dục Hiên bị trúng cú đấm thì lùi lại, thân hình lảo đảo ngã ngồi xuống cái ghế ở sau lưng, nháy mắt một bên khuôn mặt đã bị sưng đỏ.
Thời Vãn và Thời Tuyết đều bị cú đấm bất ngờ của Thời Năng làm cho hoảng sợ.
“Anh, anh bình tĩnh đi, em không sao.”
Thời Tuyết kịp thời phản ứng, cô sợ nếu Thời Năng không bị khống chế sẽ đánh chết người, vội vàng an ủi.
Nếu cho em ấy đánh chết người, cũng không phải là bây giờ!
Thời Vãn đưa tay ra, đè nắm đấm của Thời Năng xuống, thản nhiên nói:
“Tiểu Năng, không phải chị đã nói với em là phải làm một công dân tốt biết tuân thủ pháp luật sao?”
“Ai cũng không được phép bắt nạt em gái!”
Thời Năng siết chặt nắm đấm, trên mu bàn tay nổi đầy gân xanh, hai mắt nhìn chằm chằm vào Tống Dục Hiên, ánh mắt như dã thú săn mồi.
“Ngoan nghe lời, nhìn chị.”
Thời Vãn vỗ nhẹ vào mặt Thời Năng, để cho Thời Năng tỉnh táo lại, sau đó cầm đại một chiếc đũa trên bàn rồi búi gọn mái tóc dài lên.
Thời Vãn vặn cổ và tay một chút, bước từng bước một về phía Tống Dục Hiên.
Tống Dục Hiên nhìn Thời Vãn, hiện tại anh ta là ông chủ của một tập đoàn trẻ tuổi, khí thế mạnh mẽ, nhưng khi đối mặt với ánh mắt lạnh lùng băng giá của Thời Vãn, Tống Dục Hiên lại có một nỗi sợ khó hiểu.
“Chị, chị Vãn, chị muốn làm gì?”
Tống Dục Hiên muốn đứng dậy tránh né, nhưng vì thể diện, nên chỉ dám mở miệng.
Thời Vãn nhìn Tống Dục Hiên, khẽ mỉm cười.
Ngay giây tiếp theo!
“Rầm!”
Thời Vãn tung một cú đá cực kỳ gọn gàng, chính xác đá thẳng vào giữa hai chân của Tống Dục Hiên!
"Aaaaa!"
Tống Dục Hiên hét lên thảm thiết, khuôn mặt nhăn nhó, đau đớn quỳ sụp xuống đất, cơ thể run rẩy không kiểm soát.
Cảnh tượng bất ngờ này khiến Thời Năng đứng bên cạnh cũng thấy rùng mình, vội núp sau lưng Thời Tuyết.
“Đừng có mà không biết xấu hổ, Tống Dục Hiên. Trong vòng một tuần mà anh không chuyển tiền vào tài khoản của Tiểu Tuyết, tôi sẵn sàng kiện anh ra tòa!”
Thời Vãn lạnh lùng thả lại một câu, rồi quay người bỏ đi.
“Chị! Chị vừa rồi ngầu quá đi mất!”
Rời khỏi nhà hàng Thao Thiết, Thời Tuyết ôm chặt tay Thời Vãn, không ngớt lời khen ngợi. Đôi mắt xinh đẹp của cô bé sáng bừng, tràn đầy phấn khích.
“Ừm ừm!”
Thời Năng cũng cầm theo chiếc túi lớn đựng xương ống tẩm gia vị vừa mang từ nhà hàng ra, vừa gặm nhấm vừa gật đầu phụ họa đầy hài lòng.