Thời Vãn lườm nguýt, tức tối bước nhanh ra ngoài biệt thự.
Khi Tiểu Năng chạy theo kéo tay cô, đôi mắt cậu đầy nước, giọng điệu nài nỉ:
"Chị, chị đi tìm Tiểu Tuyết đúng không? Em dẫn chi đi!"
Thấy ánh mắt khẩn cầu của cậu, Thời Vãn chỉ ngần ngại một giây, rồi gật đầu: "Được!"
Tiểu Năng từng bị sốt cao lúc nhỏ, gần như cận kề cái chết.
Sau đó, cậu sống sót nhưng trí óc không còn được bình thường. Thời Vãn không yên tâm để cậu ở nhà một mình.
Dựa vào ký ức mơ hồ, cô tìm thấy chìa khóa xe trong nhà rồi cùng Tiểu Năng đến gara. Khi nhìn thấy chiếc Ferrari V12 trắng muốt, cô khựng lại một chút. Đây là món quà cha mẹ tặng cô nhân dịp sinh nhật 18 tuổi.
Sau ngày sinh nhật ấy, cha mẹ cô đi du lịch và rồi bặt vô âm tín.
Sau một thoáng bần thần, Thời Vãn nhanh chóng mở cửa xe, ngồi vào ghế lái.
Cô mất một chút thời gian để làm quen với việc lái xe, sau đó đưa Tiểu Năng đến Nhà hàng Thao Thiết – nơi Tống Dục Xuyên cầu hôn Tiểu Tuyết.
….Nhà hàng Thao Thiết….
Thời Vãn dẫn Tiểu Năng đi thẳng vào thang máy chuyên dụng của nhà hàng ấn nút lên tầng cao nhất.
"Tiểu Năng, lát nữa nhớ nghe lời chị, không được tùy tiện nói lung tung, biết không?"
Thời Vãn nhắc nhở nghiêm túc.
Tiểu Năng gật đầu, hai tay nắm chặt thành quyền, ánh mắt đầy phẫn nộ:
"Chị, có phải có người bắt nạt Tiểu Tuyết không? Em sẽ đánh tên đó!"
Nhận thấy sự kích động của em trai, Thời Vãn vội vàng xoa dịu:
"Đừng vội, đánh người là phạm pháp, chúng ta là công dân tốt, phải biết tuân thủ pháp luật."
"Đinh!"
Tiếng chuông vang lên khi thang máy dừng lại.
Cánh cửa từ từ mở ra.
Trước mắt là cảnh tượng Tống Dục Xuyên đang quỳ một chân xuống đất, tay cầm một chiếc nhẫn kim cương, ánh mắt đong đầy sự dịu dàng giả tạo.
"Tiểu Tuyết, anh biết mình chưa đạt được nhiều thành tựu, không đủ giàu, cũng không đủ đẹp trai. Nhưng anh thật lòng yêu em. Anh thề sẽ làm mọi thứ để chăm sóc em và yêu thương em trọn đời. Tiểu Tuyết, em lấy anh nhé?"
Tiểu Tuyết mặc một chiếc váy đuôi cá màu vàng nhạt, dáng người mảnh mai lộng lẫy.
Cô ấy ngồi tao nhã bên bàn ăn, nhưng hoàn toàn phớt lờ lời cầu hôn của Tống Dục Xuyên. Thay vào đó, cô ấy tập trung vào món mì ý sốt gan ngỗng nhím biển trước mặt, ăn uống ngon lành không chút bận tâm.
Tống Dục Xuyên nhìn Tiểu Tuyết ngấu nghiến ăn uống, trong mắt lóe lên tia kinh ngạc xen lẫn khinh miệt.
Nếu không phải vì công ty cần vốn đầu tư, làm sao hắn có thể hạ mình đến nịnh bợ người phụ nữ này?!
Dù vậy, hắn vẫn cố gắng kìm nén cảm xúc, gượng nở một nụ cười dịu dàng: