"chẳng lẽ chị không thích em một chút nào sao?" Lý Hạc ra vẻ bi thương rũ mắt xuống.
"Không phải, chị chỉ là..." Cô ngượng ngùng không nói nên lời từ chối, mà trong lòng cô sớm đã không muốn từ chối cậy rồi.
Cậu và cô không có quan hệ huyết thống, hai người ở cùng nhau giữa thanh thiên bạch nhật thì ắt hẳn sẽ bị áp lực dư luận xã hội, nhưng bây giờ họn họ đang ở trên một cái đảo xa xôi, tựa hồ mọi quan hệ đều có thể phát sinh.
Hơn nữa Yến Sở cùng Yến Triết là hai đứa trẻ được mẹ đẻ cô nhận nuôi từ nhỏ, cũng không hề có quan hệ anh em huyết thống gì cả, cô và bọn họ đều có thể, vậy thì tại sao lại không thể cùng Lý Hạc chứ?
Trong lòng như thế nghĩ, Mộ Sở Văn đột nhiên cảm thấy bản thân thật tham lam, ngoài bốn người đàn ông có quan hệ phức tạp đang ở bên ngoài ra, cô cư nhiên còn muốn thêm một người đàn ông khác.
"Hic... chị không... Có." Mặt cô hồng không dám nhìn thẳng cậu.
người em trai này không chỉ trên thân trần trụi, mà ngay cả hạ thân cũng không có cái gì che chắn, là lúc nãy quần áo trên người cậu đều ướt đẫm chính cô đã cởi ra giúp cậu từng cái một.
"Chị nói dối! Em muốn trừng phạt sự không thành thật của chị!" Nói xong, Lý Hạc mở một nút thắt duy nhất trên sơmi của cô, cúi đầu ngậm chặt nụ hoa phấn hồng trước ngực cô.
"Ưm... A!" Cô than nhẹ đột nhiên hét một tiếng, không nghĩ tới cậu lại cắn đầu ngực của cô, một chút đau đớn này lại khiến cho cô hưng phấn không thôi, nhịn không được ưỡn người muốn cho cậu ăn càng nhiều, càng dùng sức.
"Chị thật da^ʍ đãиɠ, thật quyến rũ người khác!" Lý Hạc cười khẽ càng ra sức nhào nặn hai bầu ngực của cô.
"Đáng ghét! Em không cần như thế... A... ư... ưm..." Cô hờn dỗi khẽ rêи ɾỉ, bàn tay nhỏ bé đặt lên bả vai cậu làm cho thân thể mình và cậu càng gần.
Từ lần đầu tiên gặp thiêu niên xinh đẹp này vào bốn năm trước, cô đã có một tia tâm động, nhưng là thứ tình cảm này luôn luôn bị đa͙σ đức cùng với luân thường đa͙σ lý đè nén, nhưng bây giờ thì cô không cần phải đè nén nữa, cô muốn hung hăng phóng thích!