máy bay tư nhân đáp xuống ở một tòa yên tĩnh trên một hòn đảo nhỏ, đây là một khu vực thuộc lĩnh vực bất động sản của Yến Sở, trên đảo ngoài việc người làm vườn đúng giờ mỗi tuần đều tới đây trồng rau quả thì bình thường căn bản không có người sẽ đến.
Nhưng mà, Mộ Sở Văn tạm thời còn không có cơ hội hưởng thụ hòn đảo nhỏ này, trước lúc xuống máy bay đã bị Yến Sở làm đến hôn mê, bây giờ đang nằm trong một ăn phòng nhỏ tinh xảo ngay sát biển.
Ngồi ở mép giường vẻ mặt ngườiđàn ông hạnh phúc hưởng thụ dung mạo của cô, ngẫu nhiên khẽ vuốt một lọn tóc thẳng dài của cô, ngẫu nhiên lại khẽ chạm vào môi anh đào mềm mại, có chút ngốc nghếch trẻ con cong lên khóe miệng.
Có hai người đàn ông cao lớn đang đứng bên ngoài phòng, một người ủ rũ, một người nắm chặt tay che giấu sự tức giận.
"Dựa vào cái gì mà có thể để một tên nhóc như nó ở bên trong một mình?" Yến Sở nhìn xuyên thấu qua một phiến cửa sổ nhỏ nhìn thấy Yến Triết đang ngồi ở bên giường cơ hồ chảy nước miếng, bộ dáng của hắn hận không thể xông mà vào quăng cậu vào trong biển.
Yến Minh vỗ nhẹ bờ vai của hắn an ủi: "Lần sau rút kinh nghiệm, đừng bao giờ chơi trò oẳn tù tì với nó nữa."
"Em là ngườithứ hai, đương nhiên nói thật nhẹ nhàng!" Yến Sở càng thêm khó chịu, đem sựtức giận trút hết lên trên người anh.Trước khi xuống máybay, nhìn thấy người phụ nữ mà mình yêu lại một lần nữa vì làʍ t̠ìиɦ quá sức màbị ngất, bọn họ lo lắng cô chịu không nổi ba người đàn ông cùng lúc làm cô nênđã quyết định từng người từng người thay phiên nhau, kết quả lại bị Yến Triếtchiếm tiện nghi, mà làm anh cả như Yến Sở lại đẩy xuống cuối cùng, nhưng là ngườira luật chơi, cho dù hắn không thích thì cũng không thể xấu xa mà nuốt lời.
Lúc này, qua khe cửasổ nhỏ phát ra một tiếng rêи ɾỉ, hai người ở bên ngoài phòng không khỏi muốn ngừnghô hấp, biểu cảm cũng trở nên nghiêm túc.
"Ưmm a! Khôngcần... cậu là tôi!" Mộ Sở Văn yếu ớt nói.
Đan theo lời của côcũng có thể tưởng tượng cảnh tượng lúc này bên trong phòng, toàn bộ thân thểcao gầy của Yến Triết đều áp ở lên người Mộ Sở Văn, hai tay đùa bỡn tóc của cô,cúi đầu nhẹ nhàng ngậm chặt môi của cô.
"Không cần!"Mộ Sở Văn quay mặt, trong đầu còn khắc sâu sự đau đớn lúc bị cậu cắn, cô sợ hãiviệc bị cậu chạm vào môi của cô!
"Không là chỉcó anh hai mới hiểu thế nào ôn nhu đâu." Nói xong, Yến Triết cúi người truy đuổi của cômôi, nhẹ nhàng ngậm chặt, giống như người yêu với nhau chầm chậm liếʍ mυ"ŧ, dần dần để cho sự run sợ trong lòng cô được an tâm bao phủ, thậm chícó chút thẹn thùng muốn đáp lại cậu.