"Anh muốn làm gì?" Mộ Sở Văn vô lực kéo áo cưới lui về sau, thật sự chịu không nổi hạ thể bị hành hạ, cuối cùng mở miệng cầu xin nói: "Để cho nó dừng lại, được không? Cầu... xin anh đấy!"
"Theo tôi thì tôi sẽ làm cho nó dừng lại!" Yến Sở cúi người vào trong xe muốn kéo cô ra, cô lại lui về sau chọc tức hắn, nhẫn nại sắp hết, hắn trực tiếp chui vào trong xe bắt lấy tay cô ôm cô rời khỏi, lại bị chân váy làm vướng víu.
Mộ Sở Văn lấy đó làm may mắn vì có thể có cơ hội để hít thở, còn chưa kịp thở đã thấy hắn thô lỗ xé một cái, "xoẹt" một tiếng liền khiến chiếc váy tách một đường từ trên xuống dưới, chỉ còn lại một mảnh nhỏ bên trong miễn cưỡng che được một nửa đùi và nửa ngực phía trên.
Đè hai vai cô cố định trên ghế, Yến Sở nhìn thẳng vào mắt cô hỏi: "Tại sao lại gả cho tên họ Nghiêm kia? Cô nghĩ như vậy là có thể thoát khỏi tôi sao?"
"Hắn đối với tôi rất tốt, tốt nhất anh hãy buông tôi ra bằng không..." Cô hơi lui ra phía sau nhưng trong xe chật chội đều bị hắn khống chế.
"Bằng không cái gì? Cô muốn làm gì với người anh trai này?" Yến Sở cố ý vuốt ve cằm của cô, nói ra một tin tức khiến cho cô kinh ngạc.
Tuy hắn không biết Mộ Trung Kiệt đã nói cho cô biết rồi hay chưa nhưng nhìn thấy cô hoang mang như thế này thì hẳn là chưa biết gì về việc đó.
"Cô sinh ra cùng thời điểm với Yến Minh rồi bị mẹ tôi tráo đổi, à, không đúng! Phải nói là mẹ của tôu cũng chính là mẹ của cô *, phải nói là mẹ của chúng ta *! Bằng không, cô nghĩ làm sao mà cô với Yến Minh lại khéo trùng ngày sinh nhật nhau như vậy?" Nhắc tới Yến Minh, Yến Sở lập tức bắt được biến đổi sắc mặt trên mặt của Mộ Sở Văn.
Cô thật sự khắc sâu em trai hắn đến thế sao!
Một cỗ đố kị tức thì bốc lên, hắn nhanh chóng siết lấy cằm cô: "Đừng nghĩ là hôm nay tôi đến đây chỉ vì muốn thuyết phục cô tin điều tôi vừa nói là sẹ thật. Chuyện đến nước này tôi đã sớm không cần cái mối quan hệ anh trai em gái nữa rồi! Tôi tới tìm côlaf để tiết dục!"
"Không được như vậy! Anh... A!" Mộ Sở Văn muốn trốn tránh xâm phạm của hắn, lại không có chỗ nào có thể trốn, trong đầu tràn ngập lời hắn vừa nói, anh trai em gái sao? Hạ thân bị hắn xâm phạm tới.
"Cô..." Yến Sở vừa kéo phần váy còn lại của cô xuống liền dừng lại động tác, nhìn chằm chằm vào hạ thân cô, qυầи ɭóŧ hình chữ T, nắm nắm chặt nắm đấm, tức giận đến phát run, sau khi ổn định cảm xúc liền hỏi: "Là hắn bắt cô mặc thứ này?"
"..." Mộ Sở Văn vẫn chìm nghỉm trong đa͙σ lý luân thường, bỗng hắn đột nhiên ghen lại có chút trở tay không kịp.
Hắn nói hắn là anh trai của cô, vậy mà lại chất vấn cô như là người yêu, hắn thật sự là anh trai của cô sao? Yến Triết thật sự là em trai của cô sao? Cô thật sự không phải là do bố cô sinh ra? Khó trách từ nhỏ đến lớn cô cảm thấy ánh mắt mà bố nhìn cô cứ như là đang nhìn người yêu...
"Nói nhanh!" Yến Sở kích động nắm lấy ngực trái, phát điên lên: "Cái áo ngực chết tiệt này cũng là hắn bắt cô mặc à?"
"A! Anh buông tay! Đau quá..." Cô đỏ mặt muốn tránh bàn tay của hắn, áo cưới bị hắn xé rách rồi, lộ ra chỉ có hai miếng băng dán nho nhỏ chỉ đủ che đi đầu nhũ hoa, cô tức khắc theo bản năng đưa tay lên che.
Yến Sở kéo tay cô, nhìn chằm chằm hai mảnh dán ngực hét lên: "Tên biến thái họ Nghiêm kia cư nhiên lại để cô mặc cái thứ này!"
Người đàn ông này cùng với Nghiêm Giản Kiệt đều mắng đối phương là biến thái, chẳng lẽ bọn họ đều không có ý thức được rằng chính bản thân bọn họ mới là loại biến thái nhất sao?!