Bên trong khách phòng Nghiêm gia trống trải, quanh quẩn chỉ có tiếng thở gấp và tiếng khóc của phụ nữ.
Mộ Sở Văn nghiêng người nằm sấp trên thảm trải sàn, váy ngắn vốn đã không thể che đậy được bao nhiêu da thịt, lúc này cũng bị xé rách.
Mà tên đầu sỏ gây nên sự hỗn độn lúc này đang chậm rãi cởi qυầи ɭóŧ của hắn ra.
"Không..." Cô hoảng sợ lắc đầu, đã vừa mới bị hắn dùng ba ngón tay rút ra cắm vào đã muốn chết khiếp rồi, hắn cư nhiên còn định dùng cự vật to lớn bên dưới tra tấn cô!
"Phải nói "Muốn" mới đúng chứ! Vừa rồi tôi đã làm cho em sướиɠ rồi, bây giờ đến phiên em hầu hạ tôi, như vậy mới công bằng có phải hay không?" Nghiêm Giản Kiệt nói làm cô thất kinh.
"Tôi... Tôi còn đau..." Cô đáng thương hạ mí mắt.
Nghiêm Giản Kiệt nhìn cô chằm chằm, cái miệng đỏ hồng nhỏ nhắn cười đến vô cùng âm hiểm: "Em không nhất tiết phải dùng tới cái miệng nhỏ nhắn phía dưới, phương pháp làʍ t̠ìиɦ thì chúng ta có thể đa dạng hóa!"
"Không!" Mộ Sở Văn nhìn sâu vào mắt hắn, trong đầu nhất thời thoáng hiện ra hành vi đáng sợ của Yến Sở đã làm với cô.
Khi đó cô là bất lực, bị treo cố định ở trên giá, miệng bị dây thép mạnh mẽ tách ra, không thể nói gì chỉ có thể chấp nhận Yến Sở điên cuồng ra vào trong miệng.
Thấy cô đột nhiên sợ hãi bất thường, Nghiêm Giản Kiệt cảm thấy được biểu hiện này của cô có nghĩa gì, nhất thời tức giậnvà đố kị cùng với hối hận đồng loạt tụ lại trước ngực hắn, hắn nhẫn nhịn lửa giận phừng phừng hỏi cô gái đáng thương trước mặt mình: "Bọn chúng đã bắt em khẩu giao sao?"
*Khẩu giao: Quan hệ bằng miệng
Mộ Sở Văn chỉ hạ mí mắt để nước mắt rơi xuống mà không trả lời.
"Là Yến Sở bắt buộc ngươi, hay là tên ŧıểυ tử kia?" Nghiêm Giản Kiệt tiếp tục truy vấn, trong giọng nói lộ ra muôn vàn tức giận.
Cô đau khổ lắc đầu, vùi đầu và giữa hai đầu gối, không muốn lại nhớ lại đêm hôm đó.
Nghiêm Giản Kiệt đi đến bên cạnh cô, sau khi trầm mặc một lúc lâu mới mở miệng: "Thực xin lỗi, anh đã để cho em phải chịu khổ rồi."
Mộ Sở Văn kinh ngạc nâng lên hai mắt đẫm lệ nhìn hắn, vậy mà trong mắt hắn lại có ôn nhu thương tiếc, nhưng khi ánh mắt lơ đãng dời xuống giao điểm giữa hai chân hắn, cô lập tức tỉnh táo lại ──!
"Em đừng sợ hãi đối với anh, anh tuyệt đối sẽ không thô bạo ép buộc em, bởi vì theo anh, hoan ái là sự vận động hoan lạc của cả hai người chứ không phải là một bên không muón, một bên bắt buộc." Nghiêm Giản Kiệt đường đường chính chính nói ra chân lý của bản thân.
Mộ Sở Văn suýt chút nữa đã bị sự ôn nhucủa hắn mê hoặc, nhưng nhớ đến lần đầu tiên của mình, cô lại lắc đầu, trong lòng âm thầm xếp hắn và Yến Sở ngang hàng.
"Không cần..." Cô nhìn hắn cầu xin, nhưng là dươиɠ ѵậŧ to lớn của hắn đã đưa đến trước mặt cô.
"Lại đây, thử dùng đầu lưỡi linh hoạt của em liếʍ nó, giống như đang liếʍ một que kem vậy, ngoan..." Hắn nhẹ vỗ vào đỉnh đầu cô dùng âm thanh từ tính nói.
"Xin anh..." Cô quẫn bách lắc đầu, đôi môi lúc lơ đãng chạm vào thứ nóng bỏng kia, liền lập tức xấu hổ xoay mặt đi.
Nghiêm Giản Kiệt nhẫn nại cúi người cầm tay cô đặt lên phân thân của mình, tiếp tục ôn nhu chỉ dạy: "Đây giờ đang là giữa hè, trời cực kỳ nóng bức, tưởng tượng đây là một kem cây ngọt ngào, nhẹ nhàng ngậm chặt nó, dùng cái lưỡi đáng yêu của em mà đùa giỡn nó, mυ"ŧ nó, để cho nó hòa tan ở trong miệng nhỏ của em..."
Câu nói của hắn phảng phất mang theo ma tính, Mộ Sở Văn ma xui quỷ khiến làm theo!
Cúi đầu nhìn bộ dáng nhu thuận của cô, Nghiêm Giản Kiệt lộ ra một nụ cười gian xảo, chờ đợi một thời gian nữa, hắn nhất định có thể huấn luyện cô gái bé nhỏ thanh thuần này thành dâm phụ, một dâm phụ chỉ thuộc quyền sở hữu của hắn!