Đáng tiếc lúc này Mộ Sở Văn chỉ có kinh sợ cùng kháng cự, cô mím chặt làn môi cự tuyệt đầu lưỡi của hắn vào xâm chiếm.
Người đàn ông rốt cục mất đi nhẫn nại đẩy cô ra, âm trầm hỏi: "Cô định lạnh nhạt như thế sao?"
"Các ngươi cư như lũ động vật chỉ dùng nửa thân dưới để suy nghĩ như vậy sao? Mộ Sở Văn hướng về phía hắn rít gào nói, cô muốn lập tức gọi điện thoại hỏi Nghiêm Minh Lệ rằng tại sao trong nhà lại đột nhiên xuất hiện một người đàn ông biến thái như thế, đã có ý đồ cường bạo người khác còn cư nhiên trách cứ cô lạnh nhạt.
"Như vậy không đủ? Chẳng lẽ cô thích SM*?" Người đàn ông ý vị thâm trường xem cô, một bên bắt đầu làm giải dây lưng.
*SM: S là viết tắt của Sadist có nghĩa là người bạo dâm hay còn gọi là ác dâm. Còn M là viết tắt của từ Masochist là người khổ dâm, thống dâm. SM luôn thể hiện một mối liên hệ giữa một cặp người trong đó một người luôn thích thú khi được hành hạ người khác, người còn lại thì hứng thú và hạnh phúc khi được đối phương hành hạ.
"Dừng lại, dừng lại!Rốt cuộc anh là ai? Tại sao lại ở trong nhà của Nghiêm Minh Lệ?" Cô cuống quít nhảy xuống sofa, Cầm lấy quần áo của mình che thân.
"Tôi là anh trai của con bé, tôi là người hỏi câu đó mới đúng chứ, cô tự động đưa lên cửa không phải là muốn để cho tôi tiết dục sao?" Người đàn ông cười khẽ nhìn cô mặc xong quần áo, có ý xấu nhắc nhở: "Đừng lo lắng, một lát nữa cô còn chả muốn cởi sạch?"
"Anh đừng lừa tôi! Anh trai của cô ấy tao nhã, bình dị gần gũi, quang minh lỗi lạc, sao một kẻ biến thái như anh lại có thể là anh trai của cô ấy chứ?" Cô nhất định phải gọi điện thoại xác nhận mới được!"Không sai, ở trước mặt mọi người là như vậy, bất quá, ở trước mặt em thì có thể nɠɵạı lệ một chút. Cứ gọi điện thoại đi, tôi tin em sẽ được nghe nhiều câu ca ngợi về người anh trai này." Người đàn ông kia rộng rãi cho cô không gian để thở dốc, hắn ta ngồi xuống trên ghế sofa, dựa lưng ra phía sau, hai tay dang ra hai bên thành ghế.
Mộ Sở Văn bấm số điện thoại Nghiêm Minh Lệ sau khi có người bắt máy liền kích động nói: "Sao nhà cậu lại có tên đàn ông biến thái nào ở trong nhà thế này! Suýt chút nữa tớ đã bị hắn cường bạo rồi! Hắn còn tự xưng là anh trai cậu, hắn cao một mét..."
Người đàn ông đột nhiên cướp lấy điện thoại di động của cô, âm thanh trầm bổng giống như đang đọc điễn đạt một bài văn bịa đặt nói: "Không tới một mét sáu, khuôn mặt vuông như đầu tàu điện, có thể là hắn theo đuôi bạn của em rồi vào nhà, may mắn là có anh ở nhà, bằng không xã hội này lại có một cô gái bị làm hại rồi! Đừng lo lắng, anh sẽ chiêu đãi bạn của em thật tốt."
Hắn cố ý đem hai chữ "Chiêu đãi" nói ra ái muội mà phức tạp, không cho cô cơ hội trực tiếp cầu cứu qua điện thoại.
"Tôi... Tôi không cần anh chiêu đãi! Bản thân tôi... Tôi sẽ tự đi!" Cô cướp lại di động, hoảng loạn kéo vali muốn chạy trốn, đến cổng biệt thự, cô mới phát hiện khó khan nhất lúc này không phải là tên sắc lang đằng sau đuổi theo, mà là mật mã cánh cổng lúc đi ra ngoài không giống với lúc đi vào, cô nhập ba lần vẫn là không đúng.
"Sauk hi tôi "chiêu đãi" xong thì tôi sẽ nói mật mã cho em." Người đàn ông đứng ở sau lưng cô với nét mặt vui sướиɠ khi thấy cô quẫn bách, hai tay dang rộng hướng về phía cô: "Nói đi, muốn tôi chiêu đãi em ở đâu? Ở trên sofa theo kiểu Châu Âu, kiểu cổ điển trên bàn trà, trên thảm trải nền nhà, hay là trên bậc thềm cầu thang, hay muốn chỗ nào? Chỉ cần em nói ra thì địa điểm nào tôi cũng đều phục vụ cho em đến cả đời này cũng khó quên."
Na: Chương nó ngắn chứ mình không có cắt chương đâu nhé, với cả anh này chính là lần đầu của chị Văn đấy. Chương sau anh ăn gọn chị:))