Mật Máu Cố Yêu

Chương 83 - Yêu Đương Trong Phòng Họp (H)

Trước Sau

break
Tranh Phù mơ mơ màng màng cảm giác có cái gì đang quấy rầy cô, ít nhất cảm thấy hơi lạnh, nhưng trong cơ thể lại có sóng nhiệt quen thuộc. Cả người giật mình một cái, quả nhiên cô đã bị đặt trên bàn hội nghị, còn Triệu Hành Uy đang chôn mặt trước ngực cô.

Trách không được cô lại cảm thấy hơi lạnh, bị anh lột sạch có thể không lạnh sao.

“Hành Uy… Ừ a…”

Vốn muốn bảo anh ngừng lại, ai ngờ anh xoa nắn bộ ngực sữa của cô đã lâu, lúc cô mở miệng bị anh kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến trào cả sữa, vừa lúc bị anh hút sạch sẽ.

“Bảo bối, em rất mê người, anh nhịn không được.”

Vốn muốn cho cô ngủ thêm một lát, nhưng giai nhân trong ngực ngủ quá say sưa, giống như bảo anh muốn làm gì thì làm. Chỉ cần anh cúi đầu một cái, có thể thấy hai bầu vυ" căng lên của cô, thì làm sao còn có thể khắc chế dục hỏa.

“Trách không được trước kia anh lại có nhiều tình nhân như vậy.” Tính dục cường hãn như thế, cô cảm giác mình phải cố hết sức mới thỏa mãn anh được. Nếu không lần sau nhất định sẽ tạo cho anh một búp bê tìиɧ ɖu͙© giống cô, không biết anh có muốn hay không?

“Đoán mò cái gì, anh chỉ khống chế không nổi đối với một mình em thôi.” Trước kia cũng không thấy tính dục của anh mạnh mẽ như thế, những tình nhân trước kia nhiều lắm cũng chỉ thỉnh thoảng thỏa mãn nhu cầu bình thường của anh được thôi. Riêng cứ đụng vào cô, một ngày không quấn quýt với cô một chút liền không thoải mái.

May mắn Triệu Hành Uy không biết Tranh Phù đang cân nhắc đến việc làm cho anh một búp bê tìиɧ ɖu͙©, bằng không có thể sẽ bị cô chọc giận chết.

Vì để Tranh Phù nhanh có cảm giác, Triệu Hành Uy dứt khoát đưa tay phủ lên hoa đế của cô, tìm đúng hoa hạt mẫn cảm nhất xoa bóp. Quả nhiên, lòng bàn tay mới chạm vài cái, cô đã run run không thôi.

“Ừ a… A a… Nơi này, nơi này sẽ có người vào… A a…” Nơi này chính là phòng họp, bảo vệ không cho phép có người vào đây.

“Thế này mới kí©ɧ ŧɧí©ɧ, đúng không?” Buông nụ hoa trong miệng ra, anh hôn một đường tới sau tai cô, “Nếu quả thật có người tiến vào, anh sẽ ôm em chui xuống gầm bàn.”

Đương nhiên không có khả năng có người đến, phòng họp này chỉ lúc có mặt anh mới có thể dùng. Tuy nhiên anh cố ý nói như thế, vì muốn gia tăng kí©ɧ ŧɧí©ɧ, khiến cô vì khẩn trương mà mẫn cảm hơn.

Lời nói của anh quả nhiên làm Tranh Phù phá lệ khẩn trương, nhịn không được nhìn ra lướt ngoài cửa kính mờ. Thân thể vì khẩn trương mà căng thẳng, môi lưỡi của anh lại về tới nụ hoa, lập tức kí©ɧ ŧɧí©ɧ tìиɧ ɖu͙© trong cơ thể cô.

“Ừ a… Không được a… A ừ…”

Ngón tay linh hoạt vân vê hoa hạt, lưỡi chậc chậc liếʍ láp hút sữa tươi của cô, kí©ɧ ŧɧí©ɧ trên dưới khiến thần trí cô hỗn loạn, cả người chóng mặt, thân thể cũng nóng hầm hập.

Dường như là cảm thấy thân thể cô dần dần ướt át, ngón tay kia từ đài hoa trượt xuống môi hoa, thăm dò vào trong động khẩu vài cái, cảm giác được cả người cô khẩn trương đến căng thẳng, anh đột nhiên đâm mạnh vào một cái.

“A ừ… A a…”

Ngón trỏ rút ra đâm vào trong dũng đa͙σ, còn lòng bàn tay vẫn vân vê hoa hạt. Tranh Phù mềm yếu nằm trên bàn hội nghị, hai chân chỉ có thể cố hết sức mở ra, lại làm cho ngón tay kia co rút càng thêm thông thuận.

Trong bụng không ngừng trào ra mật dịch, cô biết bây giờ du͙© vọиɠ của mình đã thức tỉnh.

Triệu Hành Uy cúi người ngậm vào đôi môi đã bị anh hôn sưng đỏ lúc cô đang ngủ, nhanh chóng rút tay ra, đem phân thân sưng không chịu nổi nhân cơ hội nhét vào trong mật huyệt ẩm nóng, ngăn toàn bộ mật dịch đang muốn trào ra ở bên trong, tưới hết lên quy đầu của anh.

“Ừ a…”

Tiếng rêи ɾỉ của hai người tràn ra từ khóe miệng, không thể phân rõ rốt cuộc là ai phát ra.

Chiều cao của bàn hội nghị vừa vặn đến phần háng của Triệu Hành Uy, khiến anh có thể thoải mái đứng giữa hai chân cô, vừa hôn lên cặp môi thơm ngọt của cô, vừa động mông va chạm bốn phía trong mật huyệt.

Từ từ buông đôi môi đỏ mọng ra, lưỡi anh lướt trên cần cổ trắng nõn của cô. Thuận theo xương quai xanh xinh đẹp, về lại trên nhũ hoa.

“Tranh Phù… Bảo bối của anh, ngươi vẫn căng chặt như thế.” Chôn mặt trên bộ ngực sữa của cô, anh ngửi mùi trầm hương ngọt ngào.

“Ừ a… Chậm một chút, a ừ… Chậm một chút a a…”

Tốc độ của anh giống như máy khoan điện gần như khiến cô điên cuồng chân, đôi trắng nõn sớm không nhịn được bò lên thắt lưng to lớn của anh. Hiện tại cô không quản được sẽ có người tiến vào thật hay không, cô chỉ muốn anh hoàn toàn lấp đầy thân thể cô.

Hai quả mật đào no đủ trắng nõn nảy lên theo từng cú va chạm của anh, hai mắt anh nhìn cảnh này mà đỏ cả lên.

Vùi đầu ngậm một nụ hoa vào trong miệng, một tay xoa bóp một nụ hoa khác, phân thân tiếp tục đâm mạnh vào trong hoa tâm của cô, xoay chuyển trong mật huyệt ướt đẫm.Hai nơi mẫn cảm nhất đều bị kɧoáı ©ảʍ bao vây, Tranh Phù cảm giác mình như đang nằm trong lò sấy ấm áp. Thân thể nhũn như con chi chi, còn bụng nỗ lực hút vào thừa nhận dục long khổng lồ đang không ngừng va chạm. Dòng điện tê dại từ hai bầu vυ" của cô truyền đến, khiến cô không thể duỗi thẳng hai chân, mỗi ngón chân đều dùng sức co lại.

“A ừ… Ừ a…”

Triệu Hành Uy va chạm càng lúc càng nhanh, mỗi một lần đều trùng trùng hận không thể xuyên suốt thân thể cô. Va chạm liên tục gần mười cái, cuối cùng anh cũng đi sâu vào trong. Phân thân run run vài cái, rót toàn bộ tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng hổi vào trong hoa hồ.

“Ừ a…”

Tranh Phù lập tức cong vòng eo lên, thừa nhận cú thúc vào của anh, dũng đa͙σ co rút lại kịch liệt, giữ chặt phân thân bên trong.

Đã trải qua một lần hoan ái, làn da trắng nõn của Tranh Phù phiếm màu hồng nhạt, hai chân duy trì tư thế quấn trên eo anh như vừa rồi, hai tay cũng đã vô lực đặt trên bàn hội nghị.

“Lại không được?” Anh mỉm cười trêu tức bên tai cô.

Cô liếc mắt nhìn người đang đè lên người cô, cả người cô cũng sắp dính chặt lên người anh rồi, cô cũng sắp mệt chết đi được rồi.

“Yêu cầu…vô độ.” Thanh âm của cô hơi khàn khàn, hiển nhiên là vừa rồi rêи ɾỉ quá nhiều.

Nghe vậy, Triệu Hành Uy chỉ cười khẽ. Phân thân ở trong cơ thể cô cũng không mềm, mà vẫn còn muốn tiếp tục. Anh dứt khoát ôm lấy cô, cùng ngồi trên ghế.

“Ừ a…”

Phân thân vốn đã lui ra một chút, bây giờ lại vì cô đang ngồi trên đùi anh mà hoàn toàn lại chôn vào trong thân thể cô. Cô hơi run lên, mềm yếu ghé vào đầu vai anh.

“Không cần, em mệt mỏi quá.” Cô sắp mệt đến mức không mở được mắt ra, bắt đầu hoài nghi trở về thế nào đây.

“Không bằng em ngủ một lát, anh tự làm.”

Nghe được những lời này của anh, nàng thật muốn một chưởng đánh chết anh. Người đàn ông này nhất định là bị tinh trùng lên não, có phải mỗi ngày không có việc gì làm nên uống trôm thuốc hay không, chẳng hiểu tinh lực vô đich như vậy từ đâu ra nữa. Mỗi lần cô thì mệt gần chết, còn anh lại luôn tinh thần sáng láng.

Nhưng thật sự quá mệt mỏi, khí lực đẩy anh ra cũng không có.

Triệu Hành Uy thấy cô không phản kháng hay đáp lời, tưởng rằng cô đồng ý. Bàn tay to hướng về bờ mông tròn, xúc cảm mềm mại quả thực khiến anh mê luyến không thôi, nhịn không được xoa bóp vài cái. Thế này mới cảm thấy mĩ mãn nâng cặp mông của cô lên, kí©ɧ ŧɧí©ɧ dưới háng, để phân thân bắt đầu rút ra đâm vào ở trong cơ thể cô.

Vì có thể hoàn toàn tiến vào trong cô, thậm chí anh còn điều chỉnh cho ghế dựa cao hơn một chút, để hai chân mềm nhũn của cô chỉ có thể nhẹ nhàng đung đưa hai bên.

“Ừ a… Không được… A a… Quá sâu a… A ừ…”

Tranh Phù cảm giác mình nhanh chóng bị đâm chọc, nhưng hai chân hoàn toàn không có điểm tựa. Cô cố gắng lắc lắc hai chân, vốn định tìm một điểm chống đỡ, kết quả lại làm cho anh xâm nhập càng sâu, khiến cô lập tức lại thét chói tai.

“Bảo bối, thân thể của em…quá nhạy cảm…”

Triệu Hành Uy thở dài thỏa mãn, thân thể cô thật sự là hoa anh túc với anh, khiến anh hận không thể thời thời khắc khắc đều chôn trong cơ thể cô.

Phân thân va chạm tìm kiếm trong mật huyệt của cô, rất nhanh tìm được một khối thịt non gồ lên long đầu lập tức đè lên đó.

“A ừ…” Thân mình thẳng băng mềm nhũn, lúc này cô vô lực mềm nhũn trong lòng anh.

Không ai hiểu rõ thân thể cô hơn Triệu Hành Uy, mỗi tấc da thịt cô đều đã được anh âu yếm vuốt ve, tự nhiên có thể lập tức đưa cô lên đỉnh cao tìиɧ ɖu͙©.

Mồ hôi cùng tiếng rêи ɾỉ gào thét của hai người hòa vào nhau, riêng thân thể lại không biết mệt mỏi vẫn quấn giao va chạm.

Nếu giờ phút này có người đi qua, lập tức có thể nghe thấy tiếng rêи ɾỉ khiến người ta mặt đỏ tim đập.

Nhưng từ lúc Tranh Phù cùng Triệu Hành Uy vào phòng họp, mọi người lập tức cách phòng hội nghị này càng xa càng tốt.

Vô nghĩa, quấy rầy ông chủ lớn và bà chủ ân ái ôn tồn, trừ phi bọn họ không muốn sống nữa!
break
Đàn Anh Cứ Muốn Tôi
Sắc, Sủng, Nữ Cường, Nam Cường
Hẹn Tình Với Người Nổi Tiếng
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Gả Cho Nam Thần
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc