“Tôi yêu tắm rửa, làn da được tắm thật sạch sẽ, nga nga nga ~ ”
Để Triệu Hành Uy và các trưởng bối thảo luận chuyện hôn lễ, cô về trước phòng. Biến phòng tắm toàn bong bóng xà phòng, Tranh Phù bắt đầu vừa tắm vừa ngâm nga hát.
Rõ ràng cô đang rất tự đắc, nên giọng hát càng thêm hoạt bát đáng yêu. Lúc đi tắm còn thuận tiện cầm theo chai rượu vang đỏ trong hầm rượu, vừa nghịch bong bóng vừa uống vài ngụm, xem có công hiệu cho làn da không.
Triệu Hành Uy nóng lòng muốn gặp Tranh Phù, đều ném mọi chuyện cho em trai mới chạy tới thương lượng cùng ba mẹ, áp bức lao động miễn phí. Kết quả vừa về phòng thì phát hiện Tranh Phù đang ở trong phòng tắm, mở cửa chỉ thấy toàn bong bóng xà phòng.
“Em chuẩn bị vùi mình trong xà phòng sao?” Hiển nhiên, anh không thể hiểu được chuyện này.
“Anh chẳng biết hưởng thụ gì cả, sao anh lại chạy tới đây? Không thảo luận nữa à?” Bọn họ khác nhau, nên cô lười giải thích. Cô vươn cánh tay ra khỏi mặt nước, bởi vì ngâm một lát, cánh tay trắng nõn bắt lấy bong bóng xoa lên tay, chơi đến vui vẻ.
Thấy cô nghịch vui vẻ như vậy, lại nhìn cánh tay trắng nõn trắng nà kia biến thành màu hồng, khiến anh nhịn không được bắt đầu đoán thân thể trắng nõn giấu dưới lớp bọt xà có phải cũng thành màu hồng hay không.
Triệu Hành Uy dứt khoát cởi quần áo, cũng bước vào trong nước.
“A ~ sao anh lại vào đây?” Tranh Phù hoảng sợ, lập tức dùng nước hắt vào anh.
“Không phải em nói phải hưởng thụ sao, anh hưởng thụ cùng em.” Bắt lấy bàn tay nhỏ bé đang hắt nước của cô, anh dứt khoát ôm trọn thân thể trần trụi của cô vào trong ngực.
Tranh Phù quay người tựa vào lồng ngực cường tráng của anh, dáng người của anh đúng là rất tốt, hoàn toàn không nhìn ra đã là anh già hơn ba mươi.
“ŧıểυ Tranh Phù.” Bàn tay to qua lại vuốt ve làn da trơn mượt vì dính sữa tắm.
“Ừ?” Tranh Phù ngẩng đầu lên nhìn về phía người đàn ông đang cúi đầu nhìn mình.
“Rốt cuộc em có yêu anh không?” Đã gần một năm, anh vẫn không cách nào biết được. Có đôi khi anh có thể cảm giác được cô có cảm tình với mình, nhưng thường thường chỉ thoáng qua, một giây sau cô lập tức thay đổi, giống như không để ý đến cái gì.
“Không biết.” Cô thành thực, “Vậy còn anh?”
Ngón tay anh gập lại búng nhẹ lên mũi cô, cô lủi đi nhanh như cá trạch.
Hai cánh tay cô vòng lên cổ anh, dựa vào sức lực của anh để cô có thể ngồi xuống, dứt khoát mặt đối mặt ngồi lên chân anh.
“Em thật sự không biết đâu, tuy nhiên, em cảm thấy hình như là em thích anh. Còn yêu hay không yêu, đừng hỏi em, em thật sự không biết.” Nếu ai có thể đến dạy dạy cô yêu là gì, có lẽ cô sẽ biết.
Nếu giống như ba mẹ, có vẻ như cô vẫn chưa tới mức có thể làm bất cứ chuyện gì vì anh. Nếu như giống Hạ Lan Thấm, cô cảm thấy cô sẽ trực tiếp đá bay người đàn ông này.
Tranh Phù không biết, cách giản thích vô cùng đơn của cô đã đủ làm cho Triệu Hành Uy cao hứng. Anh ôm cô vào trong lòng, chôn mặt bên cần cổ cô tham lam ngửi mùi thơm cơ thể lẫn hương sữa tắm, hận không thể nuốt cô vào bụng.
“Nào, uống ngụm rượu đi, nói không chừng có tác dụng dưỡng da.” Đột nhiên cô thẹn thùng, dứt khoát cầm ly rượu đặt một bên, dời đi sự chú ý của anh. Dù sao cô vừa mới uống rượu lại ngâm người lâu, mặt vốn đã đỏ, có đỏ thêm cũng nhìn không ra đâu.
“Chai này rượu hình như là Minh Võ chọn riêng cho ba.” Triệu Hành Uy đưa mắt nhìn bình rượu, nghe nói em trai anh đã ra giá thật cao để mua được.
“Ách… Đúng… Dù sao em cũng uống rồi, ba sẽ không để ý đâu.” Cô dứt khoát làm người xấu, trong nhà nhiều rượu như vậy, đều bày cùng một chỗ, cô chỉ tiện tay cầm bình gần nhất thôi. Trách không được rượu này lại ngon như vậy, còn là sản phẩm mới nữa chứ.
Triệu Hành Uy nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng như say của cô, đôi mắt to vụt sáng vụt sáng nghịch ngợm liếc anh vài lần. Cô lại cầm lấy ly rượu uống một ngụm, hàm răng khẽ cắn lấy cắn thành ly, bộ dạng vô tội. Điểm chết người là đầu lưỡi hồng hồng kia còn liếʍ vài giọt rượu đỏ bên thành ly, anh lập tức cảm thấy bụng mình co lại, một cơn nóng xộc lên.
“Anh thích nhìn em uống.” Trong con ngươi đen mặt hiện lên sự mờ mịt, như có thể hòa tan cô.
Tranh Phù cầm ly rượu, đôi mắt sóng sánh nước lưu chuyển một vòng, cuối cùng rơi trên mặt anh. Cô nghiêng người qua như đang hỏi ý anh, lại hình như đang chuẩn bị cái gì. Đột nhiên bên má cô hiện lên lúm đồng tiền bướng bỉnh, cô bưng ly rượu uống một ngụm rồi đặt qua một bên.
Triệu Hành Uy nhíu mày, đang không biết nha đầu kia lại muốn làm gì, thì đột nhiên bị cô ôm lấy cổ.
Bầu ngực mềm mại trơn trượt dán lên lồng ngực màu đồng của anh, đôi môi hồng diễm lệ dán lên đôi môi mỏng của anh, hơi mở ra mớm rượu vào trong miệng anh.
Hiển nhiên Triệu Hành Uy không lường trước được cô sẽ chủ động nên đứng hình mất một lúc, rượu vang thơm ngon trong miệng cô từng chút rót vào miệng anh, thấm vào ruột gan, hương khí quanh quẩn ở chóp mũi. Không biết có phải tác dụng của một ngụm rượu kia hay không mà rượu không say người tự say, lại khiến anh có cảm giác mình đang say.
Anh đảo khách thành chủ, hai tay căng lên, một tay áp lên sau gáy cô, đầu lưỡi cường hãn thăm dò vào cái miệng nhỏ còn chưa kịp khép lại. Chiếm lấy cái lưỡi trơn trượt, hút lấy hương rượu nhàn nhạt.
Đã uống đến hợ say, Tranh Phù còn không kịp thở đã bị anh đoạt đi toàn bộ không khí, vất vả lắm mới thở trộm được một hơi, lại xen lẫn vơi hơi thở nam tính mạnh mẽ, mùi rượu ngọt ngào cùng với mùi sữa tắm nhàn nhạt, cùng chui vào mũi.
Nhất thời khiến cô càng chóng mặt, ngẩng đầu lên tùy ý cho anh đòi hỏi.
“Ừ a…” Tranh Phù không tự chủ ưm một tiếng, thân mình trơn tuột quay tới quay lui ở trong nước, muốn leo lên người Triệu Hành Uy, nhưng người anh cũng trơn tuột, cô vặn vẹo thế nào cũng không thể ngồi vững được.
Triệu Hành Uy dứt khoát giữ lấy eo cô, để cô ngồi trên chân anh, bị cô vô thức vặn vẹo khiến dục vong đứng thẳng càng trướng đau.
Cuối cùng anh buông môi cô ra, đầu lưỡi lại lưu luyến không rời khẽ liếʍ vài cái trên cánh môi, rồi mới nhìn thẳng vào mắt cô.
“Hương vị của Tranh Phù của anh là tuyệt nhất, khiến anh hận không thể nuốt em vào bụng.” Nói rồi, anh lại nhẹ mổ lên đôi môi đỏ mọng.
“Không cần, em muốn tắm rửa.” Cô bất an vặn vẹo, cảm thấy mồi lửa cực nóng ở dưới thân.
Nhưng cô lại không chịu ngồi im, cứ vặn vẹo khiến thiết bổng nóng rực trực tiếp dán lên cửa huyệt của cô.
“A!” Tranh Phù hoảng sợ lập tức ôm sát cổ anh muốn dịch chuyển một chút, “Không phải em cố ý.”
Cô thật sự không cố ý, nhưng hiển nhiên cô đã nhìn thấy trong con ngươi đen của anh ánh lên ngọn lửa hừng hực thiêu đốt.
“ŧıểυ nha đầu, đốt lửa còn muốn chạy sao?”
Triệu Hành Uy bắt được eo cô, giữ chặt cô lại. Đem phân thân chậm rãi chạm vào cửa huyệt của cô, da thịt mềm nhẵn khiến anh lưu luyến quên về.
Mặt Tranh Phù càng thêm hồng, lập tức theo bản năng vươn tay nhỏ bé muốn ngăn cản.