Ngày mai là ngày dự kiến làm phẫu thuật, Tranh Phù vốn tính đi ngủ sởm, trước khi ngủ lại được Hạ Lan Thấm lấy danh nghĩa quan tâm đưa cho một chén canh gà. Tranh Phù không cự tuyệt, nhưng uống xong liền có cảm giác chóng mặt.
Hạ Lan Thấm lớn gan đỡ cháu gái đã mềm nhũn đến phòng căn phòng mà Triệu Hành Uy không cho phép cứ ai bước vào, cởi hết toàn bộ quần áo của cô ra quăng xuống dưới giường, chỉ dùng một cái chăn đắp lên người cô sau đó lặng yên rời khỏi.
Lúc Triệu Hành Uy tắm rửa xong bước vào phòng, nhạy cảm ngửi thấy còn có mùi của người khác trong phòng. Anh nhanh chóng thích ứng được ngọn đèn mờ ảo, đã quần áo của phụ nữ rơi trên đất. Vốn tưởng Hạ Lan Thấm lập lại chiêu cũ leo lên giường anh, đến khi nhận ra bộ quần áo thuộc về Tranh thì thở hốc vì kinh ngạc.
“Tranh Phù?” Anh nhẹ giọng gọi tên cô, nhìn chăm chú hơi hé ra của người đang nằm trên giường, anh vặn mở đèn đầu giường.
Tranh Phù nằm ìm trên giường, gương mặt trắng ngần bình yên như đang say ngủ, toàn thân dùng chăn phủ lên.
Bàn tay bị mê hoặc tay dè dặt cẩn trọng run run chậm rãi vén chăn lên, anh thấy thân thể tuyết trắng trần trụi xuất hiện trong giấc mộng của mình mấy đêm nay.
Không đúng! Rõ ràng là cô đã bị hạ thuốc, căn bản không có ý thức!
Triệu Hành Uy âm thầm trách bản thân mình xấu xa, anh đưa tay vỗ vỗ gương mặt cô, muốn đánh thức cô. Tiếp xúc với da thịt mềm mại, anh không kìm được biến vỗ nhẹ thành khẽ vuốt, mâm mê trên gò má mềm mại.
“Tranh Phù, Tranh Phù, Tranh Phù của anh.”
Người thương trần trụi nằm trên giường lớn của mình, anh là người đàn ông bình thường. Từ lúc cô vào ở Triệu gia, anh cũng không có chạm vào phụ nữ bên ngoài nữa. Trước kia luôn không rõ tại sao, hiện tại cuối cùng biết, bởi vì anh yêu cô, những phụ nữ khác đối với anh thành thức ăn thiu, chỉ làm anh ghê tởm.
Nâng gương mặt cô lên như trân bảo, anh dán đôi môi mỏng tại lên cánh môi ấm áp đỏ mọng của cô. Vì mất ý thức Tranh Phù không có bất kỳ phản ứng nào, tùy ý để anh cạy mở hàm răng, quấn lấy lưỡi cô.
Đầu lưỡi anh lướt qua hàm răng, ngậm chặt cái lưỡi hút mật dịch. Anh ngậm đôi môi như cánh hoa vào trong miệng mình nhấm nháp, nhưng vẫn không cách nào thỏa mãn khát vọng muốn có được cô.
Đôi môi mỏng chạm lên môi cô thêm vài lần nữa, rồi di chuyển lên vầng trán sáng bóng, đầu lưỡiyêu say đắm khẽ liếʍ chóp mũi cô, để lại trên gương mặt cô vài nụ hôn nhỏ vụn.
Cả người áp lên người cô, anh tận lực không dồn quá nhiều sức nặng lên cô. Cởi bỏ áo tắm, thân mình tinh tráng của anh hiện ra. Vì tập thể hình nhiều năm nên anh luôn duy trì được vóc dáng như năm hai mươi tuổi.
Ngóng nhìn gương mặt xinh đẹp của cô, rồi nụ hôn của anh dừng trên cần cổ trắng nõn. Trước khi uống thuốc Tranh Phù vừa tắm sạch sẽ, trên người mang theo hương sữa tắm nhàn nhạt tươi mát, khác hẳn hương nước hoa của những người phụ nữ anh từng chạm qua, cũng làm thân thể anh từ từ nổi lên cảm giác.
“Tranh Phù, em thật sự là khắc tinh của anh mà.” Triệu Hành Uy nhẹ giọng nỏi lời yêu thương bên tai cô, mặc dù biết cô không nghe được, nhưng vẫn không kìm được mà thốt lên.
Bàn tay nóng rực phủ lên hai bầu vυ" đầy đặn ngây ngô, hơi nóng từ lòng bàn tay anh xông vào da thịt cô, cô vô thức run nhẹ một cái.
Nụ hoa bị anh ngậm chặt, hơn nữa thân thể cô không có lớp chăn mỏng phủ lên nên hơi lạnh, nóng lạnh đan xen khiến Tranh Phù khẽ nhíu mày, nhưng trong ý thức chỉ là bóng tối, cô hoàn toàn không mở mắt ra được.
Triệu Hành Uy từ từ tách đôi chân thon dài xinh đẹp của cô ra, anh buông bầu vυ" của cô ra rồi nhìn xuống phía dưới. Hoa tâm trắng mịn như một đóa hoa xinh hoàn toàn nở rộ trước mắt anh, thậm chí còn tỏa hương thơm thoang thoảng.
Con ngươi đen trầm xuống, anh đưa một ngón tay vào trong đóa hoa xinh đẹp. Đôi môi anh mê luyến ngậm chặt lấy môi cô, lòng bàn tay trượt qua đài hoa, đẩy đóa hoa non mềm ra tìm nhụy hoa xinh đẹp. Ngón tay anh cũng thuận theo hoa môi trượt vào bên trong hoa kính.
“A…” Tranh Phù nhíu chặt mày hơn, phát ra thanh âm mềm mại, khẽ như tiếng muỗi kêu.
Ngón tay hơi thô của anh cẩn thận ra vào trong mật huyệt non mềm, lòng bàn tay phủ lên đóa hoa mềm mại, anh ngẩng đầu nhìn bàn tay mình đang áp trên nụ hoa của cô.
Thân thể non nớt chậm rãi biến hóa, mật huyệt như có ý thức ngậm chặt ngón tay bên trong lại. Có lẽ không quen khi có dị vật xâm nhập, Tranh Phù nhíu chặt mi tâm, biểu tình còn có chút khó chịu.
Một dòng mật dịch chảy ra từ hoa tâm, lúc này ngón tay ấm áp của anh mới dám tăng nhanh tốc độ co rút.
Trong ý thức tối tăm, cảm giác duy nhất của cô là toàn thân sao nóng quá, đặc biệt trong bụng như thiếu cái gì đó, cảm giác hư không khó chịu đáng sợ. Khi có cái gì đó co rút trong cơ thể, cô mới cảm giác thoải mái hơn chút. Nhưng vẫn không đủ, tại sao vẫn cảm thấy không đủ?
“Ừ a… Ừ ừ…” Cô khó chịu vặn vẹo thân thể, cảm giác không thoải mái làm Tranh Phù như sắp khóc lên. Khóe mắt cô thậm chí còn chảy ra nước mắt trong suốt, bàn tay nhỏ nắm chặt lấy ga trải giường, vòng eo hơi vặn vẹo.
“Bảo bối, đừng sợ, đừng khóc, anh lập tức thỏa mãn em.”
Phát hiện sự khác lạ của cô, Triệu Hành Uy lập tức rút ngón tay ra. Thân thể của cô đã đỏ ửng, hiển nhiên thuốc bắt đầu phát huy tác dụng.
Để hai chân của cô gấp khúc lại mở ra hai bên, cả người anh quỳ gối giữa hai chân cô, phân thân dữ tợn màu đỏ tím giống như thiết bổng nóng đỏ, long đầu cực đại hướng về phía hai mảnh môi hoa đã tách ra.
Anh điều chỉnh tư thế, dùng bàn tay to đỡ eo cô, hẹp mông dùng sức đẩy lên phía trước, nơi yếu ớt nhất cũng mẫn cảm nhất của hai người kết hợp chặt chẽ.
“A ừ…” Tranh Phù phát ra tiếng rêи ɾỉ mềm nhẹ, thân thể nóng bỏng chiếm được thỏa mãn, thân hình xinh đẹp đong đưa như rắn nước nỗ lực đón ý nói hùa theo mỗi lần anh xâm nhập vào trong cơ thể.
Phân thân nóng bỏng ra vào trong mật huyệt tràn đầy mật dịch, long đầu cực đại tìm kiếm điểm mẫn cảm của cô, cho đến khi phát hiện một chỗ gồ lên anh mới dùng sức chạm vào, thậm chí còn giữ hai cánh mông để long đầu qua lại nghiền áp.
“A a… A ừ… Không cần…” Tranh Phù kêu to, bàn tay nhỏ bé níu chặt ga giường, vòng eo nỗ lực cong lên, rồi trong nháy mắt tiếp như bị rút hết khí lực nằm mềm nhũn trên giường.
“Tranh Phù, Tranh Phù của anh, gọi anh là Hành Uy, nói cho anh biết em cũng muốn.”
“Ừ a… Được… Uy… Em muốn… Ừ a…” Cô không có ý thức, chỉ thuận theo từng câu nghe được rồi nhắc lại y nguyên.
Ý thức toàn thân chỉ dừng lại ở giờ phút ái ân vui thích, cảm giác khô nóng và khó chịu vì được va chạm mà biến thành thoải mái.
“Tranh Phù, anh yêu em.”
Chôn trong thân thể non nớt của cô, Triệu Hành Uy lần đầu tiên thổ lộ tình yêu của mình với một người con gái.
Thân thể liên tục va chạm phát ra thanh âm bốp bốp bốp, trong gian phòng mờ tối chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy hai thân thể quấn quýt lấy nhau, mùi dâm mị đầy phòng thật lâu không tiêu tan.
Người đàn ông gào thét nam người không biết đã phóng ra bao nhiêu lần trong cơ thể cô gái, nhưng lại không cách nào thỏa mãn.