Mao Sơn Chung Cực Cương Thi Vương

Chương 28: Sống Không Quá Một Tuần.

Trước Sau

break

"Lâm... bạn học Lâm... Xin... xin lỗi..."

Trương Phi do dự một chút, sau đó mặt đỏ bừng, rất không đương nhiên nói với Lâm Thành.

Vừa rồi nói từ chức chỉ là dọa hiệu trưởng thôi, để hiệu trưởng có thể đuổi Lâm Thành, giờ thật sự muốn sa thải ông ta khiến ông ta rất lo lắng.

Lương ở trường Trung học số 1 không thấp, phúc lợi cũng rất tốt, hơn nữa làm giáo viên trường Trung học số 1, nói ra ngoài đều rất có mặt mũi.

Gần đây ông ta mới mua một căn nhà, vay một trăm vạn tiền nhà, nếu mất đi công việc này, khoản nợ khổng lồ một trăm vạn sẽ như một tảng đá lớn, đè trong lòng ông ta đến mức thở không nổi.

"Ông nói gì cơ? Ta không nghe rõ."

Lâm Thành nhạt nhẽo nhìn Trương Phi.

"Xin lỗi, bạn học Lâm, mong ngươi có thể tha thứ cho ta, ta không nên không biếtphân biệt mà đổ oan cho ngươi, trước kia cũng không nên lúc nào cũng nhằm vào ngươi."

"Ta tha thứ cho ông rồi, ông đi đi, sau này làm giáo viên cho tốt, nếu không ta sẽ bảo hiệu trưởng đuổi việc ông."

Nghe lời Lâm Thành, thân thể Trương Phi hơi run lên, trong lòng có một ngọn lửa tức giận không biết trút vào đâu, cũng không biết hiệu trưởng phát điên cái gì, lại bắt ông ta xin lỗi.

Đặc biệt là câu cuối cùng bảo hiệu trưởng sa thải ông ta, giống như Lâm Thành vô hình cho ông ta một cái tát, đánh cho ông ta ngơ ngác luôn.

"Bạn học Lâm, giờ ngươi đã hài lòng chưa? Vừa rồi ngươi nói ta sống không quá một tuần phải không?"

Hiệu trưởng rất cung kính nhìn Lâm Thành nói.

"Ta có nói vậy sao? Hình như không thì phải."

Nói đến đây, Lâm Thành nhìn Lâm An nói: "Cha à, bây giờ đã không sao rồi, mình về trước đi."

"Hiệu trưởng, con trai ta còn nhỏ, không hiểu chuyện, có gì đắc tội mong ông bao dung, công việc của ta rất bận, xin phép về trước.

Nếu thằng nhóc này đắc tội ông, ông cứ đánh nó cho ta, dạy dỗ nó cho tốt."

"Ha ha, bạn học Lâm rất hiểu chuyện, làm phiền ông còn tự chạy một chuyến, thầy Trương cũng thật là, tùy tiện đổ oan cho học sinh, vừa rồi có học sinh nhắn tin tố giác cho ta, nói bạn học Lâm quả thật bị oan."

Hiệu trưởng cười nhìn Lâm An nói.

Lâm An lúc này mới thở phào, khó trách hiệu trưởng vừa rồi đột nhiên như biến thành một người khác, hóa ra có người nói cho hiệu trưởng sự thật, con trai mình không thể nào vô lý với giáo viên được.

Ngay sau đó, hai người hàn huyên vài câu, Lâm An liền rời đi.

Chỉ có Lâm Thành biết, vừa rồi nếu không phải hắn nói câu đó, hiệu trưởng sao có thể tôn trọng họ như vậy, còn bắt thầy giáo toán xin lỗi.

"Bạn học Lâm, lại đây, ngồi, ngồi xuống từ từ nói chuyện."

Hiệu trưởng cung kính nhìn Lâm Thành nói, sau đó lại rót cho Lâm Thành một tách trà.

Lâm Thành nhẹ nhấp một ngụm, rồi mở miệng nói: "Trà không tệ, là Thiết Quan Âm thượng đẳng, hơn nữa là lá trà hái vào sáng sớm, lại được đại sư chế biến."

"Khụ khụ... Bạn học Lâm, chúng ta hãy nói về việc một tuần sau ta sẽ chết đi."

"Ồ, bông hoa này đẹp quá, là Quân Tử Lan phải không, hiệu trưởng khá biết hưởng thụ đấy."

Lâm Thành đột nhiên đứng dậy, đến trước một bông hoa lên tiếng.

"Bạn học Lâm, coi như ta cầu xin ngươi, đừng đánh trống lảng nữa, có phải ngươi biết xem tướng không, nhìn ra được gì sao?" Hiệu trưởng ưu sầu nói.

Bây giờ ông ta thật sự sốt ruột muốn chết, từ một tháng trước về quê thăm mộ tổ tiên trở về, thân thể ngày một tệ hơn, thậm chí mỗi đêm đều nghe thấy tiếng hát mơ hồ, và bóng đen kinh dị.

Trước đó cho rằng là ảo giác, ảo thính, sau đó đi chùa thắp hương, cầu xin an linh về mặt tinh thần.

Lúc trở về, một vị hòa thượng quét sân trong chùa đột nhiên kéo ông ta lại nói, nửa tháng sau ông ta sẽ chết. Phương pháp giải cứu ở ngay trường Trung học số 1, vốn dĩ ông ta không tin, nhưng những ngày tiếp theo những chuyện xảy ra khiến ông ta không thể không tin.

Cuối cùng đành đến trường thử vận may, xem có thể gặp được phương pháp giải quyết không, kết quả lại gặp thầy giáo toán tố cáo Lâm Thành.

Sau cùng lại nghe Lâm Thành nói ông ta một tuần sau sẽ chết, tính thời gian, so với một tháng chẳng phải chỉ còn một tuần cuối cùng sao?

Vừa đúng phương pháp giải cứu lại ở trường Trung học số 1, rất có thể, người cứu ông ta chính là Lâm Thành.

Tính mạng quan trọng, hiệu trưởng không thể không sốt ruột, vậy mà Lâm Thành lại lảng tránh chuyện này.

"Đưa tay ra đây cho ta." Lâm Thành nhìn hiệu trưởng nói.

Hiệu trưởng vội vàng đưa tay ra, sau đó Lâm Thành bói cho hiệu trưởng, quả nhiên, một tuần sau nhất định chết không nghi ngờ gì, nhưng có quý nhân ra tay cứu giúp.

Quý nhân này Lâm Thành tính ra chính là bản thân mình, như vậy, quả thật có thể ra tay giúp hiệu trưởng.

Nhìn dáng vẻ hiệu trưởng, trước đó hẳn là có pháp sư nói với ông ta sẽ chết, đáng tiếc vị pháp sư đó không phải quý nhân của ông ta, ra tay cứu giúp, ngược lại còn phản tác dụng, giống như lúc trước Lâm Thành cứu người trên xe vậy.

Tức thì, Lâm Thành cắn ngón trỏ, nhanh chóng vẽ ra một chữ "Vạn" trên lòng bàn tay hiệu trưởng.

"Nhà ông có mấy người?" Lâm Thành nhìn hiệu trưởng hỏi.

"Chỉ có ta và vợ, con trai con gái ta đều đi làm ở ngoài, chỉ có Tết mới về." Hiệu trưởng nói.

"Đưa ông ba tờ bùa, tối nay con trai ông sẽ về, trời vừa tối dán lên đầu giường, sau đó bày một bàn cúng, gà nguyên con, vịt nguyên con, thịt đầu dao, đều nấu vừa chín tới, cuối cùng thắp ba nén nhang, đốt năm tỷ tiền âm phủ.

Làm xong những việc này các người đi ngủ, bất kể nghe thấy gì, nhìn thấy gì, ngàn vạn lần không được xuống giường, càng không được bước ra khỏi phòng, nhớ chưa?"

Lâm Thành nghiêm túc nhìn hiệu trưởng nói.

"Làm vậy là được rồi ư?" Hiệu trưởng không nhịn được nhìn Lâm Thành hỏi, trước đó còn tưởng Lâm Thành sẽ đến nhà ông ta trừ tà.

"Ngày mai ông xem hương cháy thành thế nào, rồi đến nói cho ta biết, được rồi, ta đi học đây, ông cũng về chuẩn bị đồ đi."

"Được, bạn học Lâm ta tiễn ngươi."

Nói xong, hiệu trưởng cung kính tiễn Lâm Thành ra khỏi văn phòng, sau đó vội vàng gọi điện thoại cho vợ chuẩn bị những thứ cần thiết.

Mà Lâm Thành sau khi rời đi, lại quay về lớp học, điều này khiến mọi người đều kinh ngạc, đắc tội với giáo viên, còn mời cả hiệu trưởng, vậy mà vẫn có thể trở lại?

Chẳng lẽ là trở về thu dọn cặp sách? Nghĩ đến đây, mọi người cho rằng trăm phần trăm là vậy.

"Hừ hừ... Sinh ra nghèo, cả đời đều nghèo, rời khỏi trường Trung học số 1, sau này đều không thể nào có tiền đồ..."

Lúc này, Mộ Dung Tuyết đeo băng vải trên mặt, châm chọc một hồi, trong mắt tràn ngập vẻ khinh thường, cùng với oán hận đậm đặc.

Lâm Thành dám đánh cô ta trước mặt nhiều người như vậy, cô ta đã triệt để hận Lâm Thành, vốn cảm thấy hại chết Lâm Thành có chút áy náy, giờ đây cảm giác đó đã hoàn toàn biến mất.

Giờ phút này cô ta hận không thể khiến Lâm Thành lập tức chết đi, hơn nữa chết một cách rất nhục nhã.

Nhưng nghĩ đến Lâm Thành bị đuổi học, nội tâm oán hận của cô ta có được một chút khoái cảm.

Chỉ bị đuổi học vẫn chưa đủ, cô ta nhất định phải để Hứa Phàm làm cho Lâm Thành gia đình tan nát mới được, sau đó lại đánh gãy tay chân, ném ra đường ăn xin.

"Chát..."

Giây tiếp theo...

Lâm Thành trực tiếp xông lên, không hề nương tay, tát một cái thật mạnh.

Trong nháy mắt, mọi người đồng loạt sửng sốt.

Đều mang vẻ mặt sợ hãi nhìn Lâm Thành, độc ác, quá độc ác.

Cái tát này đánh Mộ Dung Tuyết rụng luôn hai cái răng, cả người trực tiếp ngất đi.

"Cam Táo, hai người khiêng cô ta đến phòng y tế cho ta, hiện tại cô ta không nguy hiểm đến tính mạng, từ từ khiêng, hơn nữa trên đường hai người có thể làm bất cứ việc gì muốn làm. Chỉ là đừng để cô ta tỉnh lại phát hiện là được." Lâm Thành nhìn về phía hai nam sinh ngồi ở bàn sau, tà ác nói.

Từ rất lâu trước hắn đã biết hai tên này thèm khát nhan sắc của Mộ Dung Tuyết, giờ thỏa mãn nguyện vọng của họ, đây... chỉ là sự khởi đầu của trả thù.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc