Nàng biết mập mạp đang nhìn mình, cũng không biết vì cái gì, nàng lại không có dũng khí ngẩng đầu đi đón nhận ánh mắt của tên Đệ đệ này.
Mới mười mấy tuổi thì Phương Hương đã vào học trường quân đội, sau khi tốt nghiệp, bởi vì xinh đẹp cùng thiên phú quân sự, ở thời gian mấy năm ngắn ngủn, liền có được danh hiệu Salerga hải quân chi hoa.
Có lẽ đó đã là chuyện thật lâu rồi.
Lâu đến nỗi, tựa như tên sĩ quan Salerga anh tuấn cao lớn kia, ở cửa trụ sở dùng hết dũng khí tặng mình hoa hồng.
Tựa như nàng cùng tướng quân Tolstoi dẫn theo hạm đội địa phương Long Bow, ở bên trong ánh sao đầy trời, chiến đấu với chiến hạm Sous.
Cũng giống như kỳ hạm của Tolstoi, ở trong vũ trụ giống như pháo hoa nở rộ, sáng lạn vô cùng.
Từ lúc đó bắt đầu, nàng liền gánh vác gánh nặng của một chi bộ đội chống cự cuối cùng của Liên Bang Salerga.
Đó là một đoạn thời gian làm cho nàng gần như hỏng mất.
Không có tiếp tế tiếp viện, không có mục tiêu, chiến hạm hư hỏng thậm chí không được sữa chữa, mỗi ngày chỉ có thể đông trốn tây, đi lui đi tới ở trong tuyến đường hàng không Mars giống như mê cung.
Không biết bao nhiêu lần, nàng cũng đã cảm thấy không thể chống đỡ được nữa!
Nhưng vào lúc này, hạm đội đang quanh đi quẩn lại, ở dưới sự chỉ dẫn của vận mệnh, lại phát hiện ra căn cứ hải tặc kia. Cũng là ở nơi đó, nàng gặp được mập mạp.
Lần đầu tiên gặp mặt, cũng không phải là trí nhớ thoải mái gì.
Tên mập mạp này so với gian thương còn giảo hoạt hơn, hoàn toàn không cho nàng bao nhiêu cơ hội lựa chọn. Khi đó, nàng hận không thể giết hắn.
Thế nhưng, sau khi bị mập mạp liên tục lừa gạt tiến vào Phỉ Quân, thì hạm đội Salerga, cuối cùng cũng đã có lại sức sống.
Khi bọn quan binh Salerga bụng đầy nghi ngờ thực sự dung nhập Phỉ Quân, thì nàng đã vô tình, đem trái tim đặt lên thân tên nam nhân còn nhỏ hơn mình hai tuổi, lại gánh vác trọng trách quá nặng, đang giãy dụa đi về phía trước, không chịu dừng lại cũng không chịu nhận thua này.
Chỉ là một nữ nhân sinh ra gặp phải thời đại tràn ngập ngọn lửa chiến tranh cùng khói thuốc súng này. Nàng có thể chấp nhận tử vong, có thể chấp nhận cực khổ, thế nhưng, nàng không tự chủ được vì tên mập mạp này cảm thấy lo lắng, không tự chủ được ở thời điểm có một mình lại nhớ tới khuôn mặt thật thà phúc hậu mà tươi cười giảo hoạt kia.
Đây có lẽ là đồng bệnh tương liên, có lẽ là lâu ngày sinh tình. Có lẽ hoàn toàn chỉ là lực hấp dẫn không thể kháng cự giữa nam nhân và nữ nhân.
Tại trong căn phòng yên tĩnh này, nghe hơi thở gần trong gang tấc của nhau, suy nghĩ thay đổi, tâm thần đang dao động. Cho tới nay tinh thần gắng gượng chống đỡ, giống như lập tức trở nên thư giãn. Lúc này, thân thể mềm nhũn đến nỗi ngay cả đứng cũng không vững, cũng chỉ khát vọng một việc.....
Một đôi tay mạnh mẽ, đem Phương Hương ôm vào một lồng ngực ấm áp mà vững chãi.
Bị mập mạp ôm vào trong ngực, hai bên tai Phương Hương lại lần nữa trở nên đỏ bừng, trái tim gần như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Thế nhưng, nàng không xấu hổ ngượng ngùng kháng cự giống như nữ nhân bình thường, càng không có ra vẻ rụt rè giãy dụa.
Nàng chỉ là lẳng lặng ở yên trong lồng ngực ấm áp mà vững chãi này, bờ vai gầy yếu chỉ nhẹ nhàng run rẩy một trận, liền bình tĩnh lại.
Mọi thứ, đều ở trong sự im lặng, rồi mùa xuân sẽ bừng tỉnh, điều cần có, chẳng qua là một ánh mặt trời ấm áp chiếu vào cửa sổ mà thôi.
Hương tỷ... Mập mạp ôm thân hình gầy yếu của Phương Hương, đau lòng mà nói, Mấy ngày nữa, chúng ta trở về Đông Nam đi. .
Ừm..... Phương Hương nằm trong ngực mập mạp, nhẹ nhàng gật gật đầu. Lông mi thật dài lười biếng khép lại, dường như không muốn nói thêm một lời nào.
Trong phòng im lặng. Thật lâu sau, Phương Hương kêu lên: Mập mạp. .
Hả? Mập mạp đem mặt dán ở trên làn tóc của Phương Hương, ngửi ngửi mùi hương trên tóc nàng.
Thí Thí đã đến đây, Phương Hương nhẹ nhàng nói: Người mà ngươi để cho ta bố trí, ta cũng đã sắp xếp xong xuôi. .
Ta biết. Mập mạp nói.
Thế nhưng, cánh tay ôm mập mạp của Phương Hương bỗng nhiên căng thẳng, trong miệng lẩm bẩm nói: Tại sao ngươi phải tự mình đi tìm bọn họ đòi người, lỡ như..... .
Nếu ta không đi, An mụ sẽ gặp nguy hiểm. Mập mạp nhìn khoang thuyền trọng lực cùng dụng cụ thí nghiệm tốc độ tay trong phòng. Trong mắt hiện lên một tia sáng. Chính mình, còn có thời gian hai ngày.
Phương Hương không nói gì thêm.
Buổi chiều, tấm thiệp mời do Lý Phật đưa tới, là do nàng tự tay giao cho mập mạp.
Nàng biết đó là một cái bẫy, cũng biết mập mạp vì việc tổng tuyển cử Tổng Thống, đã bố trí xong.
Tuy rằng nàng vẫn sẽ lo lắng như cũ, nhưng nàng hiểu được, tên mập mạp mặt ngoài thoạt nhìn không có tim không có phổi này, cũng là một người trọng tình trọng nghĩa, đừng nói là An mụ đối xử với hắn tốt hơn cả con ruột của của bản thân, mà ngay cả bất kỳ một người nào trong những nữ nhân bên cạnh hắn gặp phải nguy hiểm, thì hắn cũng sẽ làm như vậy.
Phương Hương an tâm nằm ở trong lồng ngực của mập mạp. Tại niên đại bấp bênh này, nàng biết, trong những người mập mạp quan tâm nhất, cũng có bản thân mình.
Bên tai truyền đến âm thanh của mập mạp, Ngày mai, ngươi đi cùng ta đi thăm thượng tướng Bernardote đi, lão gia tử còn phải nằm ở trong bệnh viện một khoảng thời gian ngắn nữa, qua ngày mai, ta có khả năng sẽ không có thời gian đi thăm hắn. .
Tốt. Phương Hương ôn nhu nói.
Con đường phía trước, là nhấp nhô gập ghềnh như thế, nguy hiểm như thế. Cũng không biết vì cái gì, trong lòng nàng, thế nhưng lại bình tĩnh như thế.
Thất phu giận dữ, máu tươi năm bước.
Nàng biết mập mạp muốn làm gì, cũng biết, không ai có thể ngăn cản hắn.
Ít nhất thế giới này không có!
***
Mùa xuân đã đến với Heidfeld, tuy rằng mới một nữa, những vẫn đã đến.
Thời tiết đã hoàn toàn ấm áp, cái thời tiết bất chợt lúc ấm lúc lạnh của cuối đông, đã thời gian dài không có lặp lại. Rừng rậm cây cối trong thành thị có thời gian sung túc để tắm rửa dưới ánh mặt trời, ở mưa xuân cùng trong gió không hề có hơi lạnh thoải mái nảy mầm mọc chồi.
Trên ngã tư đường, quần áo của mọi người cũng trở nên mỏng manh hơn. Trang phục mùa đông thật dày được cởi đi, mọi người điều có vẻ phấn chấn hơn. Theo bước chân nhẹ nhàng, nhịp điệu của thành thị cũng nhanh hơn.
Nhưng mà, khi mây đen chiến tranh bao phủ toàn bộ thế giới loài người này tiến vào đầu năm thứ ba, khi hạm đội đế quốc Binalter tới gần bản thổ Payon, thì trong lúc vô tình dân chúng Payon phát hiện ra, chiến tranh, đã càng ngày càng ảnh hưởng sâu hơn đến cuộc sống của bọn họ.
Không biết từ khi nào thì bắt đầu, hàng hóa trong cửa hàng đã trở nên không hề dồi dào như cũ. Phỉ Nguyên trong tay, cũng đang không ngừng bị giảm giá trị. Trong nhà thu chi, đã dần dần thu không đủ chi. Ở bên trong khu công nghiệp của thành thị, nhà xưởng để trống trở nên càng ngày càng nhiều. Trong tòa nhà làm việc buôn bán, mỗi ngày đều có thể thấy viên chức với vẻ mặt mê mang ôm thùng giấy chứa vật phẩm riêng tư, lặng im đi ra thang máy, biến mất trong cảnh xuân ấm áp bên ngoài tòa nhà.
Bên ngoài bấp bênh, trong nhà cũng như vậy. Lúc này các nam nhân đã rất ít khi gọi bằng hữu tới uống rượu ăn uống ồn ào, các nữ nhân cũng thật lâu không có đi mua đồ đạc mới rồi.
Sau bữa ăn tối, nữ nhân luôn một bên thu thập chén dĩa, một bên lo lắng nói về việc ở thành thị xa xôi nào đó của Payon có bao nhiêu xí nghiệp phá sản, bao nhiêu người vì có thể tìm một công tác để nuôi sống gia đình, sắp xếp đội ngũ thật dài suốt đêm để chờ đợi phỏng vấn.
Đứa nhỏ trở nên lặng im ít lời, bị bắt đi làm việc, nam nhân lại tâm sự nặng nề ngồi ở trên ghế sa lon, một điếu tiếp một điếu hút thuốc, lông mày nhăn lại.
Trừ bỏ thời tiết dần dần ấm áp lên, thì thứ duy nhất cùng không khí hiu quạnh này không hợp nhau, có lẽ cũng chỉ còn lại có tổng tuyển cử Tổng Thống đang khí thế ngất trời.
Ở thời điểm gặp phải sợ hãi, mọi người sẽ luôn đem hi vọng đặt vào vào một ít thứ hư vô mờ mịt. Giống như tôn giáo, giống như Tổng Thống. Khi việc tìm kiếm công tác trở nên khó khăn cùng rất nhiều người mất việc như vậy, thì bọn họ đem tất cả sự nhiệt tình và hi vọng đặt lên người ứng cử Tổng Thống mà họ mong muốn.
Không phải là bọn họ không biết được năng lực của Tổng Thống cũng chỉ có hạn, mà là bản năng của nhân loại, lại làm cho bọn họ đi tìm một chỗ dựa tinh thần, một hi vọng tuy rằng xa xôi, nhưng lại có thể chờ đợi.
Theo điều tra dân ý, tỉ lệ ủng hộ trực tiếp của Dawson vượt qua bốn mươi phần trăm, ủng hộ thứ hai đã vượt qua ba mươi lăm phần trăm, mà tỉ lệ ủng hộ trực tiếp của Pérez cùng Triệu Hi luôn luôn tại trên dưới ba mươi phần trăm. Ủng hộ thứ hai cũng không đến hai mươi lăm phần trăm.
Chế độ Tổng Thống Payon là chế độ cộng hoà, chọn dùng cách tuyển cử là đa số được tuyển chọn. Nói cách khác, thời điểm cử tri ở bỏ phiếu bầu, có thể lựa chọn người xứng đáng vị trí Tổng Thống nhất, đồng thời cũng chọn ra người thứ hai. Nếu người ứng cử vượt qua sáu người, thậm chí sẽ gia tăng người thứ ba.
Việc này là để tránh cho dưới tình huống nhiều đảng cạnh tranh, phiếu bầu quá mức phân tán mà làm cho số phiếu dân chúng bầu chọn không thể vượt qua 50%. Đồng thời cũng vì để tránh cho cử tri các bên đem tuyển cử biến thành một trận chiến giằng co lâu dài, thậm chí làm cho quốc gia rung chuyển.
Mà phiếu bầu người ứng cử Tổng Thống thứ nhất quan trọng nhất. Phiếu bầu này đại biểu cho mong muốn lớn nhất của cử tri. Mà phiếu bầu người ứng cử thứ hai, thứ ba, lại đại biểu cho sự thỏa hiệp của cử tri.
Người ứng cử đạt được số phiếu bầu làm Tổng Thống thứ nhất nhiều nhất, nếu như có thể đạt được cũng đủ phiếu bầu người thứ hai sao cho tổng phiếu bầu vượt qua 50%, thì sẽ trở thành người thắng lợi cuối cùng.
Trước mắt, từ trên lý luận mà nói, Dawson cùng Pérez, Triệu Hi đều có hi vọng trở thành Tổng Thống. Nhưng mà, bằng vào tỉ lệ ủng hộ trong điều tra dân ý của Dawson, thì việc hắn ngồi lên ghế tổng thống, gần như là ván đã đóng thuyền! ------