Hiện tại, xây dựng khu công nghiệp mới của công ty Lưu Tinh và công ty Phục Long Kiếm, đang khung chiêng gõ trống tiến hành. Hai công ty lớn đứng trên con thuyền Phỉ quân này, đã quyết tâm đồng tâm hiệp lực. Phương tiện nhà xưởng của khu công nghiệp, đều có sẵn, chỉ cần lắp đặt máy móc thiết bị, liền có thể đầu nhập sản xuất. Có đường hàng không Mars, có tinh hệ Long Bow, bọn họ muốn cái gì thì có cái đó!
Không cần hai tháng, nhóm hàng không mẫu hạm kiểu mới đầu tiên, sẽ đi vào nền tảng xưởng đóng tàu của công ty Lưu Tinh. Để giữ bí mật, sử dụng lần này đều là bến tàu vũ trụ ở ngoài nước cộng hoà Payon. Hết thảy công tác bảo an, đều do Phương Hương phái người tiếp nhận. Thuyền viên tàu chiến, cũng đang trong huấn luyện khẩn trương. Trong hai tháng, Phỉ quân liền sắp có được một chi lực lượng vũ trụ cường đại.
Hết thảy, giống như là một thanh lợi kiếm đã đúc nóng đến thời điểm cuối, chỉ chờ hoàn thành trình tự làm việc cuối cùng, liền có thể xuất ra khỏi vỏ!
Đương nhiên, chỉ vẻn vẹn những thứ này còn chưa đủ.
Đế quốc Sous, đế quốc Jaban, đế quốc Deseyker, liên bang Naga, còn có đế quốc Binart, cả đám đối thủ này, ai không phải là quái vật khổng lồ khiến người ta sợ?
Bọn họ là ngàn cân, Phỉ quân dạ bốn lượng. Muốn kích thích bọn họ, phải dựa thế.
Người khổng lồ tuổi xế chiều Phỉ Minh này, trong thân thể vẫn đè nén lực lượng cường đại như cũ. Lực lượng này, chính là bảo tàng Hastings cho tới nay cố gắng kích hoạt, cũng là quả cầu tuyết mình ở sau trận chiến này, sắp sửa đẩy đi!
Đẩy nó đi, kích phát nó, khiến nó lao nhanh xuống, nghiền nát hết thảy trước mắt! Liên bang Leray mới, sẽ ở trong phế tích sống lại.
Mà văn minh nhân loại, cũng sẽ theo sự xuất hiện của kỹ thuật bước nhảy không gian mới, rảo bước tiến lên ở chỗ sâu hơn trong vũ trụ!
Càng quan trọng hơn là, chính mình, sẽ trở lại thời đại hòa bình, có được quyền thế và tài phú khiến người ta cực kỳ hâm mộ, có được rất nhiều thời gian, để hoàn thành tự do bay lượn... ba chiếc, bốn chiếc, năm chiếc...
Tên mập rơi lệ đầy mặt.
Chính mình giả anh hùng, giả đứng đắn, giả thành thục, giả nhiệt huyết… đã bao lâu? Lãnh binh đánh giặc. Làm trung tướng, liền không để người ta sống sao?
Lão tử năm nay mới hai mươi tám! tiểu bạch kiểm phong nhã hào hoa!
“Bonnie...”
“Hả?”
“Em vẫn chưa trả lời câu hỏi của anh đó”.
“Câu hỏi gì?”
“Em nhớ anh không?”
“...”
Gió nhẹ thổi qua, cành lá trên núi như ngọn sóng phập phồng.
Thật lâu sau, trong tiếng vang xào xạc của lá cây, dập dờn hết trận rên rỉ tinh tế này tới trận rên rỉ khác. Tiếng cót két của xe việt dã, càng ngày càng gấp.
“Chiến tranh chó hoang, lão tử lại tới đây...”
Tiếng hò hét dõng dạc nhưng lỗi thời của tên mập, đột nhiên ngừng lại, ngay sau đó vang lên một tiếng kêu sợ hãi.
“Nữ nhân điên, sao lại đánh ta! Cứu mạng, cứu mạng...”
***
“Tên mập chết tiệt chạy đi đâu?” Milan buồn bực ôm đệm ghế sa lon, nhìn chung quanh.
“Bonnie tới rồi...” Helen thân là thư ký riêng của tên mập, đẩy nhẹ gọng kính đen.
“Sắc lang!” Thanh âm của Milan và tiểu thí hài không hẹn mà cùng vang lên.
Chợt, tiểu thí hài vỗ mông ngựa đến tận đùi ngựa, liền trả một cái giá thê thảm đau đớn, khuôn mặt bị mấy cô gái vặn, kéo đến biến hình, nước mắt lưng tròng.
“Bộ đội lúc nào thì xuất phát?” Anlei tắm rửa qua mặc váy ngủ bằng bông, cuộn mình ở trên ghế sa lon. Bàn chân trắng nõn lộ ở bên ngoài, trên mắt cá chân tròn trịa tinh xảo, đeo một lắc chân tinh tế.
Rất ít người biết, ở sinh nhật mười sáu tuổi nhận được phần lễ vật gửi qua bưu điện này, cô gái liền mời thợ khắc trên vòng chân một chữ Kiện và chữ Lei, mười năm, chưa bao giờ rời khỏi người.
“7h sáng”. Helen nhìn đồng hồ, nhảy tới, đặt mông ngồi ở trên ghế sa lon bên chân Anlei, “Lắc chân thật đẹp”.
Buổi tối sinh nhật mười sáu tuổi, lần đầu tiên đeo lắc chân khắc chữ xong, cuộn mình ở trong chăn, nghĩ tới tiểu tử không dám xuất hiện kia, trong lòng vị chua vị ngọt xấu hổ, phảng phất chưa từng rút đi.
Nếu không phải là cuộc chiến tranh này, có lẽ mình và tên mập, sẽ yên lặng sống ở Ludritte, kết hôn, sống chết, giống với tất cả người Leray, trải qua cuộc sống hai người bình thường nhỉ.
Những cô gái bên cạnh này, cũng sẽ bước chậm ở trên con đường nhân sinh của riêng mình.
Không có giao tập.
Bonnie có lẽ sẽ gả cho Reinhardt, Milan và Metok cũng sẽ ở trên con đường nhân sinh của mình tìm được bạn đồng hành. Còn Helen được xưng là đệ nhất mỹ nữ Leray, cũng chỉ xuất hiện ở trong tiết mục ti vi, khiến tên mập chảy nước miếng nhìn chằm chằm không tha thôi.
Chiến tranh, dường như thay đổi hết thảy. Nhưng nếu như không phải là cuộc chiến tranh này, có lẽ mình vĩnh viễn cũng sẽ không gặp lại hắn, cuối cùng có một ngày sẽ đau lòng gở vòng trang sức này xuống, đốt thư ba gửi cho hắn, gả cho một người đàn ông khác.
Còn hắn, cũng vĩnh viễn không phải tên mập hiện giờ, khiến những nữ nhân ưu tú này đều không kìm nổi mà muốn dựa vào, được hắn bảo vệ, lại muốn chiếu cố hắn.
Hắn rất mệt, nhưng hắn cho tới bây giờ đều không kêu khổ.
Giống ba mình vất vả làm việc nuôi gia đình, nhưng vĩnh viễn cười ha hả.
“Lần này ai muốn đi?” Anlei ôm chân, đặt cằm ở trên đầu gối.
Trước mắt, các cô gái đều không hẹn mà cùng giơ tay lên.
Anlei cũng giơ tay lên.
Các cô gái đều nở nụ cười, ở trong phòng khách của biệt thự vang lên một chuỗi chuông bạc. Cũng đồng tâm hiệp lực tóm lấy tiểu thí hài vẻ mặt khinh thường thấp giọng lầm bầm, véo loạn một trận.
Con đường phía trước rất khổ, nhưng mà, ở trong loạn thế này, còn có gì hạnh phúc hơn theo hắn cùng đi nghênh đón tương lai chứ?
Chết, cũng chết cùng một chỗ!
***
Trong căn cứ Phỉ quân, đèn đuốc sáng trưng.
Bộ đội và cơ giáp qua lại không dứt, khiến đêm tối, trở nên ồn ào mà bận rộn..
Trong phòng họp nhỏ của trung tâm chỉ huy, sương khói lượn lờ. Blatter đứng ở trước đài thôi diễn điện tử, hút hết điếu thuốc này tới điếu thuốc khác. Chu Trí Sâm, Robert cùng mấy vị tướng lãnh Leray trẻ tuổi dùng cần đẩy điện tử, không ngừng tính toán ở trên đài thôi diễn.
Trong đại sảnh, Fee Owen và Richer đứng ở trước bản đồ tinh hệ, vừa xem chiến báo hết sức chăm chú vừa vẽ lộ tuyến. Bọn người Pat, Karl, Compton, thì dẫn mấy chục tên tham mưu đang chế định kế hoạch tác chiến hết lần này tới lần khác.
Trong góc tầng 2 đại sảnh, Diana để tài liệu trong tay xuống, xoa xoa huyệt Thái Dương, dùng cùi chỏ đụng đụng Isaac, nhỏ giọng nói: “Tiểu độc, ngươi nói lần này đi Reske, Phỉ quân tổng cộng đi hai sư, một chi hạm đội cấp B, bọn họ làm phức tạp như vậy để làm gì?”
Isaac cười nhạt, nhìn lướt qua sĩ quan Phỉ quân bận rộn ở trung tâm chỉ huy, bĩu môi nói: “Đừng nói nữa, bộ đội chúng ta bây giờ cũng thuộc về Phỉ quân. Một chi hạm đội tập đoàn, ba sư đặc cấp, đương nhiên phải cân nhắc xem dùng như thế nào”.
Diana nhìn thoáng qua Tony đứng ở cửa sổ, khóe miệng cong lên: “Ngươi nói, lần này lão đại sao thành thật như vậy. Chúng ta trước khi đến, không phải nói phải thử thực lực Phỉ quân một chút sao?”
“Ở đây có gì tốt mà thử”, Isaac lạnh lùng thốt, “Cho dù là ai, lên chiến trường đều sẽ hiện nguyên hình”.
“Có thể được lão gia tử và Marga coi trọng, chỉ sợ không đơn giản như vậy. Nghe nói lần này, Marga cũng sẽ đi. Đây có tính là gả cho gà thì theo gà không...” Diana lấy tay nâng cằm lên, ánh mắt nhìn như ném về phía đại sảnh trung tâm chỉ huy, thỉnh thoảng lén liếc nhìn Isaac, lộ ra một tia quỷ dị. Trong miệng thì thào lẩm bẩm: “Marga sao lại thích tên mập kia, đúng là không có thiên lý...”
“Hừ!” Isaac hừ lạnh một tiếng, “Chiến tranh là sân khấu của quân nhân. Không biết đánh giặc, cho dù thủ hạ đều là Chiến thần cũng chỉ là chịu chết mà thôi! Huống chi, không phải là biết mấy kỹ thuật điều khiển cơ giáp, liền có thể trở thành chiến sĩ. Chỉ hy vọng, đến lúc đó những người này đừng tè ra quần! Nếu có cơ hội, ta sẽ để bọn họ biết một chút, cái gì mới là quân nhân chân chính!”
Nói xong, Isaac sải bước đi tới thang gác.
“Đi làm gì?” Diana kinh ngạc nói.
“Ngủ!” Bóng lưng Isaac biến mất ở khúc quanh, chỉ để lại thanh âm lạnh lùng.
Phía trước cửa sổ, ánh mắt Tony co rút lại.
Garfield vô thanh vô tức xuất hiện ở bên cạnh hắn, cũng lẳng lặng mà nhìn ngoài cửa sổ.
Trên sân huấn luyện rộng lớn nơi xa, năm trăm cỗ cơ giáp ngoại hình dữ tợn, đang làm huấn luyện mang tính thích ứng. Cơ giáp màu đen, trong đêm tối, giống như ma thú từ trong Địa ngục đi ra.
“Ta vừa nhìn...” Thanh âm của Garfield, bình tĩnh mà ngưng trọng, “Bản đồ tinh hệ và phạm vi thôi diễn của bản đồ thôi diễn bọn họ, dường như quá lớn”.
“Lớn bao nhiêu?” Tony không quay đầu lại.
Garfield thản nhiên nói: “Lớn bằng cả tinh vực Đông Nam”.
“Nhìn những cơ giáp trước mắt này”, Tony đóng cổ áo ở trong gió lạnh của cửa sổ, “Ngươi cho rằng đó là tự đại và ngu xuẩn sao?”
“Mặc dù ta không muốn thừa nhận, có điều”, Garfield chậm rãi nói, “Sức chiến đấu của bọn họ, không kém bộ đội của chúng ta. Trước đó, ta vẫn cho là chỉ có Dạ quân và Tài Quyết Giả của đế quốc Binart, mới xứng tác chiến với chúng ta”.
“Ta nghĩ, ta đã hiểu lão gia tử rốt cuộc là đang dung túng ai”, Tony khẽ mỉm cười, “Chúng ta nên thành thật một chút”.
“Cần nói gì đó với bọn họ không?” Garfield quay đầu lại nhìn Diana đem chân gác ở trên một cái ghế khác, không thục nữ. Không nhìn Isaac.
“Không cần”, Tony theo ánh mắt của hắn nhìn sang: “Hai người này, Thiên Vương lão tử cũng không phục, lão gia tử chỉ sợ là muốn để bọn họ mở mang tầm mắt, tránh cho bọn họ quá tự phụ”.
Nói xong, Tony lại lần nữa quăng ánh mắt về phía những cơ giáp động tác cũng không hoa lệ, nhưng làm cho trong lòng người khác rung động trên sân huấn luyện kia.
Cuối cùng là một chi bộ đội như thế nào?
Quan chỉ huy gánh vô số chiến công như kỳ tích kia của bọn họ, lại là một người như thế nào?
Thân là một tên quân nhân lập chí kiến công lập nghiệp vang danh sử sách, rốt cuộc vào thời khắc này chân chính dấn thân vào thời đại vĩ đại này, mình thân ở trong chi đội ngũ này, là may mắn hay là bất hạnh?!
Trên sân huấn luyện, cơ giáp dữ tợn mà xinh đẹp, có một cái tên khí phách mười phần - Hoành Hành.
Thật muốn nhìn thử, chi quân đội do quân nhân lưu vong Leray, hải tặc Mars, lính đánh thuê và cơ sĩ dân gian tạo thành này, làm sao hoành hành tinh vực Đông Nam, quấy phong trào đầy trời!