Tia sáng của TV phòng khách lúc sáng lúc tối, cha mẹ ôm đứa nhỏ trên sô pha.
Trong phòng làm việc, ông chủ ngừng công tác, cùng nhân viên chen nhau trong phòng nghỉ; trong quán bar, nghệ sĩ ngừng đàn ghi-ta trong tay, nhân viên tạp vụ ngừng công việc bận rộn, bartender cũng buông rượu xuống; trên đường đi một chiếc rồi lại một chiếc xe phi hành ngừng lại ven đường, mọi người mở cửa xe, đi xuống xe, tất cả mọi người ra vào quảng trường rộng ngửa đầu đứng yên lẳng lặng nhìn TV, hình ảnh đang chuyển động.
“Thấy đội ngũ bên cạnh tôi không “ Lemke đang lớn tiếng kêu to bay nhanh với đàn cơ giáp đi trước trên màn ảnh “Hiện tại là giờ sáng ngày 19 tháng 10 năm 2063” Khán giả xem rất chuyên tâm, rất sợ bỏ qua mỗi một chi tiết nhỏ.
Thời gian trong miệng của Lemke, là tất cả mọi người không cách nào quên.
Vào thời gian ấy vài giờ trước đó, quân Phỉ Minh đến Thương Lãng tinh. Cũng là khi đó, tất cả mọi người cùng chứng kiến kỳ tích Lý Tồn Tín nguyên soái vẫn sống như cũ.
Ngày đó, toàn bộ Trenock đều sôi trào.
Cái loại kinh hỉ không cách nào ức chế này tựa như còn đang trong đầu không đi, cái loại điện lưu hạnh phúc và kiêu ngạo tập kích thật lớn này tựa như còn đang chạy khắp da thịt toàn thân, tựa như còn làm cho tê dại đến nổi da gà, thế nhưng mọi người cho tới bây giờ mới biết được, ngay lúc mình tại sung sướng chúc mừng, những các chiến sĩ mệt mỏi này đã bước trên hành trình.
“Hiện tại, chúng tôi cho người đi theo quân đội này đi ghi lại chiến dịch đó. Chúng tôi đem ghi chép hoàn chỉnh lại, gửi cho các người, để cho các người biết, chiến sĩ của chúng ta, dùng anh dũng thế nào chiến đấu cho cái quốc gia này “ Bối cảnh của hình ảnh đang không ngừng di động trong thay đổi.
Trong tia nắng ban mai, một chi đội ngũ đang đi về phía tây. Ánh mặt trời rơi xuống trên lưng các chiến sĩ, vì bọn họ phủ thêm một đạo kim sắc sáng mờ nhàn nhạt, mà ở phía trước bọn họ, núi non trùng điệp nhấp nhô, còn ẩn mình trong cái đuôi của bóng tối.
“Chỉ tiếc, màn ảnh của chúng tôi không cách nào đi ghi lại chiến đấu của một nhóm chiến sĩ khác.”
“Chiến đấu của bọn họ, càng nguy hiểm, càng kịch liệt hơn so với chúng ta thấy” Âm thanh trầm thấp của Lemke, khiến cho tâm của mọi người đều đột nhiên căng thẳng.
“Tất cả mọi người biết không.” Lemke nói :”Còn có những chiến sĩ khác, bọn họ đi đến một chỗ khác, đi chấp hành một nhiệm vụ hầu như là chịu chết.”
“Bọn họ không ở trong hình ảnh, bọn họ ngay tại một chỗ khác trong dãy núi cao cao kia.”
“Vì yểm hộ chủ lực, tiểu đoàn Cảm Tử phải dẫn dắt sư đoàn bọc thép Số 2 Jaban rời đi, đồng thời kiên trì ít nhất năm giờ. Có lẽ có người không biết gian nan của nhiệm vụ này, như vậy, để cho tôi nói cho các người, chiến sĩ của chúng ta cần đối mặt, là một dạng kẻ địch gì.” Giải thích bên ngoài của Lemke, xen vào trong hình ảnh.
“Được xưng lục quân cường đại đệ nhất của lục quân Jaban, được xưng vệ đội hoàng gia đệ nhất tinh nhuệ nhất trong lục quân Jaban, sư đoàn bọc thép Số 2 hung danh rõ ràng của vệ đội hoàng gia đệ nhất.” Đàn ông thì nắm chặt tay, đàn bà thì che kín miệng.
Đó là kẻ địch của một tiểu đoàn bọc thép cần đi đối mặt sao?!
“Từ binh lực mà xem, sư đoàn bọc thép Số 2 Jaban có bốn trung đoàn, tổng cộng mười sáu tiểu đoàn, không tính tiểu đoàn điện tử và thượng trình, hậu cần, đơn vị tác chiến có đủ mười ba tiểu đoàn, gần sáu ngàn từ cơ giáp chiến sĩ tinh tuyển ra trong lục quân Jaban! Nói cách khác, chiến sĩ của chúng tôi đem đối mặt kẻ địch gấp hai ba mươi lần!”
Trong hình ảnh, Lemke buông số liệu văn kiện trong tay xuống, nhìn màn ảnh, trầm trọng nói : “Có lẽ có người sẽ cảm thấy cái này cũng không phải một chênh lệch lớn. Trận điển hình từ xưa đến nay lấy một địch chúng lấy ít thắng nhiều nhìn mãi quen mắt. Thế nhưng xin mọi người nhớ kỹ, sư đoàn bọc thép mười ba chỉ là một chi sư đoàn bọc thép cấp hai Trenock, mà sư đoàn bọc thép Số 2 Jaban, là tinh nhuệ cấp đặc biệt trong bộ đội của Jaban!”
Hình ảnh trở lại màn ảnh trước đó lay động. Âm thanh của Lemke không có dừng lại: “Nhớ kỹ tên của tiểu đoàn này. Không phải tiểu đoàn một, không phải tiểu đoàn hai, không phải tiểu đoàn ba, bọn họ tên là tiểu đoàn Cảm Tử!”
Nhìn các chiến sĩ lầm lủi không tiếng động bên cạnh Lemke trên hình ảnh, nhìn những thanh niên có thể tử chiến không lùi trước mặt kẻ địch, nhưng ở đây bởi vì lo lắng cho chiến hữu mà viền mắt đỏ lên, mỗi một vị khán giả đều chỉ cảm thấy một cảm giác cay cay xông lên mũi.
Mọi người nhớ tới phần đầu tiết mục, những cái tên bị đánh khung màu đen!
Cái xưng hô cảm tử đội mọi người cũng không xa lạ. Đã từng có vô số phim ảnh nói về chủ nghĩa anh hùng đều có đề tài cùng loại. thời đại Tại hòa bình, đó chỉ là giải trí. Nhưng tại niên đại chiến tranh, tất cả cái này sẽ chân thực phát sinh trước mắt mình. Đó không phải phim ảnh, không phải biểu diễn, đó là cuộc sống của mấy trăm chiến sĩ!
Mà phần lớn người của trong bọn họ, cuộc sống đã dừng lại lúc đó!
Tiết mục còn đang tiếp tục. Lemke rốt cục đền bù cho lời hứa cho mình, đem hình ảnh cắt đến màn ảnh ghi lại của một tổ quân đội.
Đó là màn ảnh đến từ thiết bị ghi hình của một tổ chiến cơ trên không, mặt đất đang lướt nhanh qua dưới cánh, trong màn ảnh có thể thấy, chỉ là một mảnh màu xanh như sóng biển.
“Đây là hình ảnh từ chiến cơ quay chụp lại. Thời gian là chín giờ mười bốn phút của ngày hôm ấy. Phi công của chúng tôi nhớ kỹ khoảng thời gian này vô cùng rõ ràng, bởi vì, bọn họ một mực chờ trên không trung, đợi khi tín hiệu của tiểu đoàn Cảm Tử dụ địch thành công. Lập tức, bọn họ dùng tốc độ nhanh nhất bay tới phương hướng tín hiệu truyền đến“.
Lemke giải thích, mang theo kích động không cách nào che giấu. Mặc dù đây là giải thích giai đoạn sau, thời gian đã qua vài ngày, ông dường như vẫn trở lại vào cái buổi sáng ngày hôm ấy.
Mặt đất trong màn ảnh được phóng to, kéo gần, nhắm ngay một chiếc hài cốt cơ giáp Jaban nằm ở trên sườn núi. Hài cốt cô linh nằm ở đây, cả người cháy đen. Hiển nhiên là bị thiếu cháy kịch liệt. Cây cỏ bốn phía, đều bị thiêu hết. Lộ ra tảng lớn bùn đất.
Ngay sau đó, màn ảnh vừa chuyển, lại có hài cốt của vài chiếc cơ giáp xuất hiện.
Hài cốt càng ngày càng nhiều, vẫn kéo dài hướng bắc vài km. Rốt cục, một núi nhỏ bị nổ đến trơ trọi và khe cốc sau gò núi dường như là nghĩa địa cơ giáp, xuất hiện trước mặt của khán giả.
“Còn nhớ rõ những cái tên tôi vừa rồi đọc không, còn nhớ rõ những cái tên đã bị đánh dấu khung màu đen không?”
Ngoài hình ảnh, âm thanh của Lemke đang run rẩy.
“Nhìn cái khe sâu này, chiến sĩ đã ngã xuống, được an nghỉ ở chỗ này. Thấy cơ giáp màu đen bên cạnh của bọn họ không, để cho tôi nói cho các người, những người trẻ tuổi Trenock này, bọn họ ở chỗ này hung hăng làm một trận với kẻ địch.”
Âm thanh của Lemke đang run rẩy có chút không khống chế được, ngữ tốc của ông càng ngày nhanh, tâm tình càng ngày càng kích động: “Cũng là một trận này, bọn họ tiêu diệt toàn bộ tiểu đoàn đặc chủng Đao Phong tinh nhuệ nhất của sư đoàn bọc thép Số 2 Jaban, cũng là một trận này, bọn họ nhổ răng nanh của sư đoàn bọc thép Số 2, đánh vỡ cái gọi là thần thoại cường quân đệ nhất, khiến cho kẻ địch chảy máu, khiến cho kẻ địch điên cuồng, khiến cho kẻ địch không chút do dự phát động truy kích bọn họ!”
“Từ dụ địch đến tiêu diệt kẻ địch, tổng cộng hai trăm sáu mươi chiến sĩ của tiểu đoàn Cảm Tử đã ngã xuống, thế nhưng, bọn họ giết chết đủ bốn trăm bảy mươi sáu chiến sĩ tinh nhuệ nhất của Jaban. Khiến cho tiểu đoàn Đao Phong của tinh nhuệ nhất Jaban từ nay về sau xoá tên!” Âm thanh của Lemke có chút nghẹn ngào “Tôi vì bọn họ kiêu ngạo. Bọn họ hoàn thành nhiệm vụ của bọn họ, bọn họ dùng sinh mệnh bảo vệ ngôn thệ của cái quốc gia này.”
Khán giả ngơ ngác nhìn màn hình. Bọn họ đã bị hình ảnh xuất hiện trên màn hình làm sợ ngây người. Nhìn hài cốt cơ giáp cùng một chỗ trong màn ảnh khi tổ quay chụp kéo gần lại, nhìn cảnh tượng thảm thiết dường như địa ngục, tâm tình của rất nhiều người trong nháy mắt đã tan vỡ.
“A, trời ơi.” Một vị phụ nữ trung niên bật khóc vùi đầu trong ngực của chồng mình.
“Rầm!” Một người khách hung hăng đập một quyền xuống quầy bar, cắn chặt răng, cả người run lên.
Mọi người đến giờ phút này, rốt cục rõ ràng vì sao ông già ấy vẫn kiên trì dùng màn ảnh của mình ghi lại tất cả chân thật, vì sao không tiếc đã bị nghi vấn, không tiếc mạo hiểm dùng danh tiếng hơn mười năm thành lập lên có thể hủy hoại chỉ trong chốc lát, cũng cố sử dụng hình ảnh quân đội ghi lại trong tiết mục.
Tất cả, đơn giản là điều này làm cho người đau nhức tận nội tâm!
Rấ nhiều khung tên màu đen chạy trên màn hình. Bối cảnh màn hình, là thân ảnh của cả đám đội ngũ bước đi.
Rất nhiều người đã ngồi không yên.
Bọn họ ngăn nước mắt chảy xuống không hẹn mà cùng lao ra khỏi cửa nhà, lao ra phòng làm việc lao ra quán rượu. Ở gần thì chạy bộ trên đường đi, ở xa thì nhảy lên xe phi hành, nhập vào dòng xe cộ cuồn cuộn.
Tại giờ phút này, hầu như tất cả nhân viên của cửa hàng hoa tươi đều kinh khủng phát hiện, mình bị đánh cướp. Đám người đỏ mắt chen chúc mà đến chụp lấy hoa, bỏ tiền lại xong tiếp tục chạy đi, sau một lát, tất cả cửa hàng bán hoa đều đã trở nên trống không vắng vẻ.
Cửa cao ốc quân bộ, lính gác lẳng lặng đứng ở vị trí canh gác. Nhìn không chớp mắt, thân thể thẳng tắp.
Một bó rồi lại một bó hoa tươi, được nhẹ nhàng đặt ở cửa lớn.
Trước bia tưởng niệm anh hùng ở quảng trường Thắng Lợi, trước bảng thông báo danh sách binh sĩ vong trận của quảng trường, vô số ngọn nến được thắp lên, vô số hoa tươi được đặt ở chỗ này. Rất nhiều cô gái buông hoa, lẳng lặng đứng ở đây, nhìn tên của những chàng trai cùng tuổi trên danh sách vĩnh viễn sẽ không lớn lên, khóc như lệ nhân.
Tiết mục vẫn tiếp tục, hình ảnh cắt, cơ giáp Jaban như thủy triều, đang truy sát hơn hai trăm chiếc cơ giáp màu đỏ.
Chiến cơ Trenock liều mạng phát động công kích nỗ lực kéo dài truy kích của người Jaban, trong hình ảnh đầy rẫy ánh phát nổ và khói bụi, đầy rẫy tiếng súng pháo và tiếng nổ mạnh thật lớn.
“Tôi có thể ghi lại, có thể đưa tin, có thể chỉ là một phần nhỏ không đáng kể của trận chiến tranh tàn khốc này. Có thể, đội ngũ giống như tiểu đoàn Cảm Tử, còn có rất nhiều.” Âm thanh của Lemke vô cùng rõ ràng trong tiếng nổ mạnh: “Thế nhưng, đây là một phần tôi có thể đưa đến cho các người, là phần quan trọng nhất trong chiến dịch tôi đích thân trải qua này.”
“Hiện tại, chiến dịch còn chưa có kết thúc, tiểu đoàn Cảm Tử cũng đang chạy trốn dưới truy kích của kẻ địch. Tôi duy nhất có thể làm, cũng là đem tất cả cái này nói cho các người, cũng cùng các người cầu khẩn cho các chiến sĩ này.”
Tiết mục gần kết thúc, trong hình ảnh cuối cùng, một người cô gái mặc chế phục nghiên cứu màu trắng, lẳng lặng ngồi trên thùng đạn rỗng ở công sự che chắn đơn sơ.
“Hắn sẽ trở về!” Trong hình ảnh âm thanh của Lemke đột nhiên vang lên.
Hai tiếng cười thanh thúy đồng thời vang lên.
“Hắn sẽ trở về!” Tiếng cười của Sophie vang lên ở ngoài hình ảnh.