Không có bất cứ một từ ngữ nào có thể mô tả được chính xác khoảng khắc khi đó của Cộng hòa Trenock.
Một số người đang cười, một số người đang khóc, một số người cắn chặt hàm răng, cố nén để không cho mình mất kìm chế. Mà một số người khác, thì sớm đã vung cao quốc kỳ Trenock, chạy như điên trên đường phố. Trong quán rượu, những thanh niên mới rồi còn giương cung tuốt kiếm thì giờ phút này đã ôm chầm lấy nhau. Trên đoàn tàu tốc hành yên tĩnh, trong máy bay chở khách trên không trung, trong tòa nhà văn phòng, mọi người đều vung nắm đấm nhảy cẫng lên, vỗ tay ăn mừng, bầu không khí như sôi trào.
Khoảnh khắc này chính là thuộc về Trenock.
Sự chỉ trích và bi thương đã sớm bị vứt lên chín tầng mây. Sự nhục nhã đã hóa thành niềm kiêu hãnh và tự hào. Bọn họ nhìn thấy vị lão nhân được tất cả người dân Trenock coi như là cha kia, cũng từ màn ảnh của Feric mà nhìn ra được về nhánh bộ đội đã đi theo lão nguyên soái chiến đấu suốt nghìn dặm, giữa những làn sóng truy kích mãnh liệt, giữa tầng tầng vòng vây mà vẫn ngoan cường chiến đấu, khiến cho người Jaban phải phát điên.
Nhìn vị thượng úy có tên là Nash kia, nhìn bộ đồng phục rách nát phủ đầy khói thuốc súng của anh ta, rồi đôi giày đã bị mài mòn không ra hình dạng, còn có những chiếc robot mang thương tích chằng chịt ở bên cạnh anh ta... Sau đó, lại nhìn về khuôn mặt đang mỉm cười của anh và các chiến sĩ, nhìn ánh mắt tự tin mà bình tĩnh của bọn họ!
Những quân nhân Trenock quen thuộc trong ấn tượng kia đã trở về, mấy trăm năm trước, hơn một ngàn năm trước, trong từng thời khắc khi Trenock phải đối mặt với nguy cơ sinh tử tồn vong, chính là những quân nhân như vậy đã bảo vệ cho cái quốc gia này!
Feric sẽ không nói dối, mặc dù cách cư xử của vị dẫn chương trình Đàm thoại trứ danh này hoàn toàn khác với tác phong bĩnh tình khách quan trước kia, cư xử tựa như một tên nhóc nông nổi mới lớn, thậm chí nói chuyện còn có vài câu không mạch lạc, thế nhưng tất cả mọi người đều có thể hiểu được. Biểu hiện như vậy hoàn toàn không tổn hại đến hình tượng của Feric, mà ngược lại, mọi người lại càng thích bộ dạng bây giờ của ông ta hơn. Ông bạn này đang vui sướng như vậy đấy, thần thái toát ra từ nội tâm đang tràn ngập trên khuôn mặt ông ta, khiến cho vô số người cảm thấy sống mũi cay cay.
Còn cả cô gái tên Tô Phỉ kia nữa.
Hơn ba mươi tuổi, đây chính là độ tuổi chín muồi nhất khiến tất cả đàn ông phải mê say. Thế nhưng ở trong mắt rất nhiều người Trenock, nàng vẫn còn là một người trẻ tuổi, một cô gái trẻ mới chỉ vừa bắt đầu con đường nhân sinh xinh đẹp nhất của mình.
Khi nhìn thấy nàng cùng với Feric đều không hề chần chừ một chút nào mà rơi từ trên cao xuống, khi nhìn thấy nàng kìm nén nước mắt mà ngồi trên bùn đất, vừa nghe tiếng lửa đạn xa xa, vừa nói chuyện phiếm với các chiến sĩ, thậm chí khi nàng quên cả công việc của mình, vứt bỏ máy ảnh, chạy đến trước cáng cứu thương vừa trở về từ tiền tuyến, tất cả mọi người đều đã yêu nàng.
Nàng không phải người dẫn chương trình chuyên nghiệp, song nàng là đại diện của quân đội. Vào giờ khắc này, hình tượng của nàng đã hoàn toàn xoay chuyển lòng tin đang lung lay của mọi người. Khi một cô gái trẻ tuổi vốn có thể an toàn đứng ở hậu phương mà lại có thể dũng cảm kiên cường đến như vậy, vậy thì còn lý do gì để nghi vấn những chiến sĩ đang chiến đấu bằng cả tính mạng trước tiền tuyến kia!
Đám đàn ông điên cuồng hò hét, ôm chầm lấy nhau, chạy như điên không có mục đích trên các con đường. Mà những người phụ nữ, thì lại lẳng lặng dựa vào lòng trượng phu, thì lại ôm chặt lấy con mình, thì lại che kín đôi môi, mở rộng con mắt đang ngập tràn nước mắt, nở nụ cười, cười với nước mắt nhòe mi.
Mọi lời đồn thổi, tất cả nghi vấn, tất cả âm thanh phản đối, đều đã biến mất.
Phủ Tổng thống. Trong phòng làm việc của Tổng thống, Tổng thống Trenock Jeff Hill đang một mình lẳng lặng ngồi trong phòng làm việc hình lục giác của mình, nhìn màn hình TV trên vách tường chính diện, viền mắt lấp lóe lệ quang. Một lúc lâu, ông ta đứng dậy, chậm rãi đi tới trước khung cửa sổ sát đất to lớn, vén mở bức rèm, ở trong cái thế giới yên tĩnh này mà lắng nghe âm thanh hoan hô trên quảng trường bên ngoài phủ Tổng thống.
Ngoài cửa, đã truyền tới tiếng gõ cửa và giọng nói của thư ký riêng: Thưa ngài Tổng thống, tiên sinh Wald cố vấn an ninh quốc gia yêu cầu được lập tức gặp ngài.
Mời ông ta vào. Hill đưa tay xoa xoa hai mắt của mình, không xoay người lại, cất giọng trầm thấp nói.
Hầu như ngay khi Hill vừa mở miệng, cửa phòng đã bị đẩy ra, một người đàn ông trung niên với thân hình cao lớn cường tráng và một mái tóc màu vàng liền cất bước đi vào trong văn phòng, dùng giọng nói vang dội của hắn mà gấp rút nói: Tổng thống, ngài phải lập tức lên phát biểu với toàn quốc, tâm tình của dân chúng bây giờ rất không ổn định, tụ tập như vậy rất dễ bùng nổ bạo loạn, tâm tình của bọn họ phải được dẫn dắt! Hiện tại thế cục ở tiền tuyến còn chưa rõ ràng, nếu lỡ như có tin tức xấu gì truyền về, lập tức sẽ xảy ra....
Được rồi! Hill đột ngột cất cao giọng, lớn tiếng mắng.
Tựa như bị ăn ngay một gậy vào đầu, cố vấn an ninh Wald liền há to miệng, ngơ ngác nhìn vị Tổng thống có vóc người thon gầy nho nhã, trước nay vui buồn không hiện ra mặt ở trước mắt này. Hắn chợt phát hiện ra, dường như mình căn bản trước nay không hề quen biết vị lãnh đạo của Trenock này.
Thu dọn đồ đạc của ông, trở về nhà đi. Hill nhanh chóng đi đến bên bàn làm việc, khi đi qua bên cạnh bí thư, ông ta liền trầm giọng nói: Chuẩn bị xe, liên lạc với quốc hội, ta phải lập tức triệu tập cuộc họp khẩn cấp. Mặt khác, gọi điện thoại cho các tướng quân của chúng ta, nói cho bọn họ biết...
Hill dừng lại một chút, hung hăng nói: ... Bọn họ làm thật cmn đẹp!
Ông ta bước nhanh ra ngoài, thân thể thẳng tắp.
Cái quốc gia này đã quanh co vòng vèo quá nhiều rồi. Nhiệm kỳ của mình chỉ còn lại một năm cuối cùng.
Quá nhiều tính toán được mất, quá nhiều vướng mắc lộn xộn, tất cả đều đã mê hoặc hai mắt của mình. Chỉ có vào hôm nay, khi lão nguyên soái lại xuất hiện trên truyền hình, khi dân chúng bộc phát ra tiếng hoan hô vang tận mây xanh, mình mới bỗng tỉnh ra, rằng thứ mà dân chúng của cái quốc gia này đang mong muốn thực sự là cái gì!
Trong thời buổi loạn thế này, giữa tràng hạo kiếp cuốn phăng tất cả nhân loại này, nếu muốn bảo vệ Trenock, muốn Trenock giành được thắng lợi cuối cùng, cần đến, tuyệt đối không chỉ là chính trị!
Chiến sự đã bước vào thời khắc quan trọng nhất.
Vào thời khắc này, không ai có thể bó buộc kiềm chế quân đội của cái quốc gia này. Bao gồm cả chính mình! Chỉ có thể ủng hộ, dốc hết mọi khả năng, từ nay về sau, ủng hộ không giữ lại chút gì!
So với tự do và tôn nghiêm, so với tiếng hoan hô của dân chúng ngoài cửa sổ, và so với lòng nhiệt huyết trong thân thể của mình đã không thể nào kìm chế mà trở nên sôi trào trong một khắc kia, các đấu đá lục đục chính trị thật quá nhỏ bé không đáng kể!
Lịch sử sẽ ghi nhớ những điều vĩ đại, chứ không phải là những tính toán nhỏ nhen hẹp hòi!
Thư ký riêng bị câu nói thô tục bỗng dưng xuất hiện trong miệng Tổng thống kia dọa cho ngây ngẩn cả người, có điều hắn rất nhanh đã phản ứng lại, kích động nhanh chân đuổi theo Tổng thống.
Gần đến góc rẽ của hành lang, thư ký riêng quay đầu nhìn lại về phía văn phòng Tổng thống đang vắng vẻ im lìm, hung hăng nhổ một ngụm nước bọt! Một bãi nước bọt này mặc dù là vô hình, thế nhưng vẫn là một lần thống khoái nhất trong cả cuộc đời hắn!
Khi quân đội đã gánh chịu tất cả trách nhiệm về hậu quả, kiên quyết dứt khoát thúc đẩy tất cả bước lên hành trình chiến đấu; Khi lão Nguyên soái tuổi đã ngoài thất tuần, vẫn như trước dẫn theo các thanh niên Trenock liên tục chiến đấu ở khắp các chiến trường và giữa muôn trùng vòng vây của Jaban, vậy mà vị tiên sinh cố vấn an ninh này lại vẫn còn đang suy nghĩ về chuyện dẫn dắt tâm tình của dân chúng gì đó, vẫn còn đang dùng ánh mắt không tín nhiệm để đi đánh giá quân đội đang anh dũng chiến đấu!
Cho hắn cuốn gói cút xéo thì vẫn là nhẹ đấy!
Phi!
*******SPECiAL KIND OF HERO*******
Sau một đêm chiến đấu kịch liệt, sư đoàn 231 Jaban rốt cuộc đã hoàn toàn sụp đổ khi nhóm máy bay tiền trạm Trenock gia nhập chiến đấu.
Cái đơn vị này từ lúc vừa mới bắt đầu thì đã rơi vào bẫy rập của mập mạp. Khi bọn hắn bám theo đuôi nhánh quân thứ ba đang điên cuồng chạy thục mạng xuyên qua vùng đồi núi được thiết lập tầng tầng lớp lớp điểm đánh chặn đến vị trí sáu mươi km về phía đông khu nông nghiệp Frings, toàn thể đội ngũ đã hoàn toàn bị cơn hưng phấn vừa cắn chặt được chủ lực của người Trenock làm cho mê muội.
Bọn họ hoàn toàn không hề chú ý tới, đối mặt với trận địa đánh chặn lâm thời phân tán dọc theo vùng đồi núi, ba trung đoàn thiết giáp Jaban đồng thời tiến hành truy kích từ ba phương hướng khác nhau lại bất tri bất giác đã bị biến thành ba miếng thịt béo trước sau chia cách, trái phải lạc nhau.
Mà nhánh quân thứ nhất và nhánh quân thứ hai vu hồi sang từ khu nông nghiệp Frings, chỉ tốn không đến hai giờ đồng hồ đã hoàn thành đan xen cắt ngang, phối hợp với nhánh quân thứ ba ngăn chặn chính diện, tạo thành một cái túi mở rộng ra chờ bọn hắn đâm đầu vào!
Đối mặt với sự chia cắt bao vây không ngừng của người Trenock, nhất là khi đối mặt với những chiếc robot màu trắng dường như vĩnh viễn cũng không thể nào chiến thắng của bọn họ, sư đoàn 231 đã hoàn toàn lâm vào sự hỗn loạn trong bóng đêm. Ngay từ đầu, bọn hắn còn cố gấn tập trung lại, hình thành một vòng phòng ngự ổn định, chờ đợi viện quân. Thế nhưng, bọn hắn không hề biết được, sư đoàn 221 vốn đi song song với bọn hắn sớm đã bị tiêu diệt sạch sẽ.
Ba trung đoàn, cuối cùng cũng không thể tụ quân lại cùng với nhau. Quân đội Trenock tiến hành xuất kích nhiều vị trí trên chiến tuyến dài đến mười lăm km, tiểu đoàn thiết giáp mạnh mẽ đâm xuyên chia cắt, bộ binh tiến theo sau tiến hành nhồi hỏa lực mạnh mẽ. Khi hệ thống thông tin chỉ huy đột nhiên bị nguồn gây nhiễu cực mạnh cắt đứt hoàn toàn, bộ đội thiết giáp Jaban vốn tản ra khắp bốn phía chiến khu đã triệt để rơi vào hỗn loạn.
Sự gia nhập của nhóm máy bay Trenock đã trở thành cọng rơm cuối cùng ép sụp con lạc đà.
Máy bay chiến đấu có thể đã không còn là vị vua của chiến tranh trận địa trong thế giới này, thế nhưng, khi người Jaban nghe thấy tiếng hoan hô bộc phát ra của người Trenock khi những chiếc máy bay chiến đấu này gia nhập vào trong vòng chiến, nghe thấy tiếng lửa đạn đột nhiên mãnh liệt hơn cả chục lần, nhìn thấy khuôn mặt gần như cuồng nhiệt của gã cơ sĩ Trenock ở trong khoang lái robot đang gần trong gang tấc kia, bọn hắn liền biết được, trận chiến này đã không thể vãn hồi được nữa rồi.
Ẩn núp trong bộ chỉ huy, Feric và Tô Phỉ đồng thời chứng kiến một trận thắng nhẹ nhàng thoải mái vô cùng.
Tôi phải giới thiệu cho mọi người một vị đồng hành Leray của chúng ta... Bùi Lập Đồng vô cùng nghiêm túc đứng trước mặt Tô Phỉ, nhìn vào mản ảnh nói: Chính nhờ hắn đến đây mới giúp cho đội ngũ của chúng ta có thể kiên trì được tới bây giờ. Có thể nói, hắn và các cơ sĩ của hắn mới thật sự là anh hùng. Leray đánh chiến tranh vệ quốc tròn bốn năm, sự bất khuất của họ, rồi dũng khí của họ, cũng đã kéo dài tới nơi này...
Bùi Lập Đồng còn chưa dứt lời, chợt nghe trong robot chỉ huy bên cạnh truyền tới một tiếng tru lên thảm thiết.
Không đi, đánh chết ta cũng không đi!
Tô Phỉ kinh ngạc di chuyển ống kính máy quay. Trong khoang cửa khép hờ của robot chỉ huy, truyền đến giọng nói của lão nguyên soái Lý Tồn Tín: Phải đi, đây là mệnh lệnh! Là yêu cầu chiến thuật.
Nghỉ đê, Béo gia ta đã nói không đi là không đi. Lão đầu, lão còn lằng nhà lằng nhằng nữa thì đừng trách ta trở mặt! Giọng nói kia đang kêu gào một cách ngang bướng.
Tô Phỉ và Feric liếc nhìn nhau, chỉ cảm thấy thế giới thoáng cái đã nghiêng ngả, chóng mặt hoa mắt .
Trên thế giới này lại có người dám gọi nguyên soái Lý Tồn Tín là lão đầu, sau đó tự xưng là Béo gia?!
Tới Trenock rồi, ta có thể được bảo vệ cấp Tổng thống không? Giọng nói kia nói: Thay vì đi ra đường bị người ta giết chết, còn không bằng bây giờ ta cãi lại cái mệnh lệnh chó má này của lão!
Tô Phỉ ngơ ngác đưa ống kính máy quay về phía Bùi Lập Đồng đang lúng túng đứng ở một bên.
Đây là anh hùng từ Leray tới? Nói bất khuất thì đúng, nhưng còn dũng khí thì....