Tháng 10 năm 2063, tình thế ở Thương Lãng tinh biến hóa như mây gió khó lường.
Thế cục nguyên bản đã bị đế quốc Jaban hoàn toàn khống chế, bởi vì sư đoàn thiết giáp số 13 và sư đoàn cơ giới hóa số 51 Trenock song song đột phá tầng tầng vây khốn rồi trốn vào vùng núi phía Bắc mà đã trở nên hỗn loạn.
Các thành phố lớn tuy rằng vẫn nằm dưới sự khống chế mạnh mẽ của quân đội Jaban như trước, thế nhưng tất cả mọi người đều có thể cảm thấy được một sự xao động và phấn khởi đang tràn ngập trong bầu không khí nơi đây.
Cảnh giới phong tỏa của quân đội Jaban với đường phố trong thành đã được đẩy mạnh.
Nguyên bản mỗi nửa giờ là một đợt tuần tra, bây giờ đã gia tăng tới mỗi mười phút một đợt. Bộ đội tuần tra cũng do bộ binh đơn thuần được bố trí thêm robot.
Tiếng bước chân nặng nề của robot đang quanh quẩn không ngừng trên đường phố. Quân đội được điều động ngày đêm chạy tới chạy lui. Ngoại ô thành phố, các điểm giao thông trọng yếu, các vị trí chiến lược đều đang khẩn trương xây dựng công sự phòng ngự. Lưới cách ly ở đầu đường, tường chống đạn kim loại và bao cát cũng là giăng tầng tầng lớp lớp khắp mọi nơi. Khi đối mặt với mỗi người dân Trenock tay không tấc sắt, các lính gác được trang bị đến tận răng mà lúc nào cũng như lâm đại địch.
Không khí khẩn trương đang lan tràn trên bầu trời cái tinh cầu này.
Chiến đấu ở vùng núi phía Bắc đã không còn là bí mật gì nữa rồi. Các binh sĩ sĩ quan Jaban khi bàn luận lúc rảnh rỗi, đều là về trận chiến này.
Ai cùng biết, thời gian không đợi người. Đợt tăng binh của Phỉ Minh vào Reske sắp tới. Để chiếm quyền chủ động trong tràng đại chiến tương lai, chủ lực do Mikami Yujin chỉ huy tại Lôi Phong tinh lúc này hầu như là gặm nhấm dần dần từng chút một để tích lũy ưu thế.
Có điều, khoảng đất bị đám người Sous ném đi đã quá nhiều rồi. Sau khi đổ bộ, lục quân phải đối mặt chính là trạng thái phòng ngự co cụm kiên cố như sắt thép của liên quân Phỉ Minh. Lục quân là thế, hải quân vũ trụ cũng y hệt. Đối mặt với hạm đội của Mikami Yujin, hạm đội Phỉ Minh dưới sự chỉ huy của Chamberlain đã hoàn toàn từ bỏ khu vực xung quanh Lôi Phong tinh, né tránh không chiến, mỗi ngày đều chỉ quấy nhiễu tập kích.
Có sĩ quan gặp qua Mikami Yujin trở về nói, vị đại tướng Jaban này bây giờ nhìn lại càng ngày càng gầy, càng ngày càng thấp bé so với trước. Trên khuôn mặt như học sinh kia, cặp mắt đã hõm vào thật sâu, làn da tái nhợt như bị bệnh. Tóc khô vàng, môi không có một chút màu máu nào. Mỗi khi ông ta ngồi suy tư một thời gian dài, thoạt nhìn giống hệt như đã chết rồi.
Trận chiến này, Mikami Yujin thực sự đã lo lắng hết lòng, nghiền ép ra từng chút tinh lực trong cơ thể.
Chamberlain là danh tướng Phỉ Dương, dụng binh ổn trọng, giọt nước không lọt. Nếu như không phải Mikami Yujin đa mưu túc trí, là thiên tài quân sự dụng binh giảo hoạt đa biến, liên quân Tây Ước hiện tại căn bản đã không thể có được ưu thế rõ ràng được như vậy. Mà cái ưu thế này có bao nhiêu quyền chủ động khi đối mặt với sự phản kích sắp đến của Phỉ Minh, cũng không ai rõ ràng lắm.
Quốc nội Sous và Jaban còn đang liều mạng động viên. Binh lực và vật tư có thể đưa vào cũng đang cuồn cuồn chuyển vận tới Reske không ngừng. Mắt thấy tương lai chính là một cuộc khổ chiến liên quan đến kết cục của toàn bộ tinh vực Đông Nam, các phương diện đều đang gắng sức nỗ lực, thế nhưng lại bị quấy rối bởi vì binh lực ba mươi mốt sư đoàn tại đại bản doanh Thương Lãng tinh đang bị kiềm chế tại vùng núi phía Bắc, chỉ vì hai sư đoàn tàn phế chạy trốn của Trenock.
Đây thực sự là ngoài ý liệu của mọi người.
Nếu thực sự muốn nói tiếp, quân nhân Jaban vẫn rất bội phục đối với những gã đồng nghiệp Trenock này.
Hơn hai mươi ngày trước, không ai coi hai cái sư đoàn này là chuyện gì to tát. Khi hai sư đoàn này bắt đầu cuộc chạy trốn, bọn họ mới rút về từ tiền tuyến Lôi Phong tinh, người ngựa mệt mỏi, ngay cả trang bị cũng không đầy đủ hết. Phần lớn robot của sư đoàn thiết giáp số 13 vẫn còn đang nằm trong tàu vận tải, mà sau khi sư đoàn cơ giới 51 mất đi toàn bộ robot vận binh và robot vận tải, đã thực sự trở thành một sư đoàn "bộ binh".
Đối phó với hai sư đoàn như vậy, chiến đấu vốn phải kết thúc trong vòng 3 ngày. Thế nhưng hết lần này tới lần khác lại là hai sư đoàn này, dưới sự truy kích lực cơ động cao của xe vận binh, robot dưới mặt đất cùng với tàu vận tải trên bầu trời của Jaban, cư nhiên một đường vừa đánh vừa chạy, lảo đảo chạy trốn nửa tháng.
Cái này còn không nói, càng khiến cho người ta không tưởng được chính là, sau khi bị bức vào trong vùng núi phía Bắc bờ sông Karachi rồi bị vây khốn tầng tầng lớp lớp, bọn hắn vậy mà lại lật mình một cách kỳ tích, đánh cho sư đoàn 59 xếp hạng cao trong lục quân Jaban phải tối tăm mặt mũi, đột phá thị trấn Ôn Tuyền trốn vào vùng núi Bắc bộ. Vì thế mà đến tận bây giờ, Thương Lãng tinh vẫn chưa thực sự nằm trong tay của Jaban.
Chính vì sự ngoan cường của cái đội ngũ này mà đã khiến cho hoạt động vũ trang phản kháng ở các nơi trên Thương Lãng tinh ngày một mãnh liệt. Mỗi ngày và trong mỗi một ngõ ngách trên cái tinh cầu này đều có xe vận tải và doanh trại hậu cần Jaban bị tập kích. Mỗi ngày đều sẽ có một lượng vật tư bị đốt cháy đánh cướp, sĩ quan bị ám sát, ngay cả các binh sĩ được nghỉ phép rời trại cũng thường xuyên biến mất không thấy bóng dáng một cách khó hiểu.
Mặc dù cấp trên đã phong tỏa chặt chẽ các tin tức, mặc dù tinh nhuệ phòng giám sát dưới trướng thân vương Bobbert cũng đã tới thành Bắc Quan, ba mươi mốt sư đoàn được điều động cũng vây chặt toàn bộ vùng núi Bắc Bộ chật như nêm cối, thế nhưng các chiến sĩ ngầm bàn luận, vậy mà không ai dám vỗ ngực chắc chắn được khoảng thời gian sẽ tiêu diệt được hai sư đoàn Trenock kia.
Ai mà biết được đám người sống dai như gián kia sẽ làm ra được chuyện gì ở vùng núi Bắc Bộ! Bọn hắn giống như là gã khỉ trong tiểu thuyết thần thoại cổ đại kia, bất kể là bị nuốt vào trong bụng hay là bị nhốt trong lò luyện đan, đều không thể giết chết được hắn. Chỉ cần hơi sơ sẩy một cái, hắn sẽ lại nhảy ra quấy rối gây sự.
Đại chiến sắp phủ xuống, ba mươi mốt sư đoàn bao giờ thì mới có thể tiêu diệt được cái đội ngũ này?
Bầu không khí trong thành phố nặng nề mà áp bách. Người đi lại trên đường vội vội vàng vàng, ngoài ngoại ô, người chờ đợi xét duyệt thông hành đang xếp thành hàng dài. Gió lạnh thấu xương, lề đường và trên ngọn cây đã có tuyết đọng. Dân thường Trenock mặc quần áo dày dít đang tỏ ra cung kính ngoan ngoãn trong sự im lặng, chỉ có khi nằm ngoài tầm mắt của đám binh sĩ Jaban đang khẩn trương tới mức như thần kinh kia thì bọn họ mới có thể trao đổi với nhau một ánh mắt hiểu ý.
Vùng núi Bắc Bộ vẫn còn một đội quân Trenock đang chiến đấu!
Mỗi khi nghĩ đến đội quân này, nghe thấy tin tức về đội quân này, trong lòng mọi người cũng chỉ có tự hào và kiêu ngạo. Chỉ cần nhìn các đội tuần tra và trạm gác Jaban đang khẩn trương kia, nhìn quân đội Jaban phải điều động liên tục, nhìn các máy bay chiến đấu đang vội vã vút qua bầu trời thành phố kia là liền có thể biết được, cái đội quân thuộc về quốc gia này đang mang đến bao nhiêu phiền phức cho kẻ xâm lược!
Phỉ Minh bao giờ thì tăng binh Reske, mọi người không biết. Tương lai sẽ ra sao, mọi người cũng không biết.
Mọi người chỉ biết là, khi Phỉ Minh liên tục bại lui, khi Mikami Yujin đánh lén vào Thương Lãng tinh đồng thời mang theo vô số robot và máy bay chiến đấu ùn ùn kéo tới ngập trời và biến các thành thị hóa thành phế tích, khi hàng triệu dân thường chết dưới ngọn lửa chiến tranh, khi mấy sư đoàn rút lui về từ tiền tuyến ngay cả sức đánh trả cũng không có thì đã hóa thành tro bụi trong lửa đạn, thì vẫn còn một đội quân vẫn kiên trì tới tận bây giờ.
Có thể bọn họ không tạo ra được nhiều ảnh hưởng tới cả thế cục ở Thương Lãng tinh, có thể bọn họ không có chiến tích kinh thiên động địa nào, thế nhưng sự tồn tại của bọn họ đã trở thành một lá cờ trong lòng tất cả người dân ở Thương Lãng tinh, trở thành một vầng nắng ấm áp trong mùa đông lạnh giá này.
Chỉ cần bọn họ vẫn còn, chỉ cần bọn họ còn có thể gây ra phiền phức cho người Jaban, chỉ cần bọn họ vẫn có thể sinh tồn và chiến đấu được ở trong tầng tầng quân đội Jaban dày đặc! Như vậy cũng đã đủ rồi!
Đó là một đám thanh niên Trenock trẻ tuổi.
Bọn họ có thể mặc quần áo rách rưới, có thể thiếu hụt vũ khí đạn dược, thế nhưng bọn họ nhất định có một ánh mắt tự tin, ung dung mà kiên nghị.
Bọn họ đã dùng hai sư đoàn tàn tạ với trang bị thiếu sót, nhân viên không đủ mà kiên trì chiến đấu với quân Jaban. Trong vòng gần một tháng, quân Jaban với ưu thế tuyệt đối không chỉ không thể tiêu diệt được hai sư đoàn này, trái lại lại hao binh tổn tướng chật vật không thể chịu nổi.
Còn có cái gì có thể khiến cho người ta cảm thấy kiêu ngạo hơn việc có được một đội quân như vậy chứ!
Mọi người như đói như khát mà thu thập tất cả các tin tức về đội quân này.. Tin tức mới nhất chính là, người Jaban đã tập hợp ba mươi mốt sư đoàn bao vây vùng núi Bắc Bộ, không tiếc tất cả để tiêu diệt cái đội quân Trenock khiến cho bọn họ mất hết cả mặt mũi này. Có người nói, bởi vì một vài thất bại, vị thân vương của bọn hắn còn liên tục cách chức và tống giam tra xét mấy vị sĩ quan cao cấp.
Trong sự tự hào, mọi người cũng không khỏi cảm thấy lo lắng.
Đó dù sao cũng là tròn ba mươi mốt sư đoàn đấy. Đừng nói là đánh, chỉ riêng việc tập hợp lượng bộ đội này đã không khác gì một chiến dịch cỡ lớn. Một khi bị đám bộ đội này vây khốn, đó chính là tuyệt cảnh! Mặc dù là người lạc quan nhất, sau khi nghe thấy tin tức này cũng không thể lạc quan nổi.
Sự lo lắng này đối với người dân ở thành phố Bắc Quan mà nói, lại càng được cảm nhận trực tiếp nhất.
Đội ngũ kia đang ở ngay trong vùng núi Bắc Bộ rộng lớn xung quanh bọn họ. Mà trong khoảng thời gian này, một lượng lớn bộ đội Jaban đã tụ tập về thành Bắc QUan, lại từ Bắc Quan ngược về phía nam, tất cả đều rõ ràng trong mắt. Tin tức Jaban xuất động ba mươi mốt sư đoàn đối với người ở thành phố khác đều là lời đồn, thế nhưng đối với bọn họ mà nói, chính là sự thật không thể thật hơn được nữa.
Lại càng có lời đồn, Jaban đang diễn chiêu vườn không nhà trống ở vùng núi Bắc Bộ! Rất nhiều thành trấn và khu dân cư ở phía Tây phía Nam thành phố Bắc Quan đều đã trở thành một mảnh phế tích! Vô số bình dân bị tàn sát, rất nhiều thành trấn nhỏ đã trở thành một tòa thành chết không có sự sống. Đám người Jaban phát điên kia đang muốn bức đội ngũ Trenock trốn ở trong vùng núi Bắc Bộ kia ra!
Ngày qua ngày, thời gian trôi qua vô cùng chậm chạp trong sự lo lắng và chờ đợi.
12 trưa ngày 18 tháng 10 năm 2063.
Tại khu nông nghiệp Frings ở cách thành phố Bắc Quan 120 km về phía nam, sau khi mọi người ở đây nghe thấy một tiếng ầm vang, lập tức liền ngừng lại mọi công việc.
Tất cả đều mang theo vẻ hoang mang mà đi ra khỏi cửa, tập trung lại một chỗ hai mặt nhìn nhau, nghiêng tai yên lặng lắng nghe.
Tiếng ầm vang qua đi, trời đất lại khôi phục lại sự yên lặng. Gió nhẹ ngày đông thổi vi vu. Chong chóng gió trên nóc nhà lét két quay không ngừng. Các gốc đại thụ ngoài gian phòng ốc tổ hợp chỉnh tề của khu tụ cư đang rì rào rung động. Tuy rằng đang là giữa trưa, bầu trời cũng không có ánh nắng, chỉ là một khoảng xám xịt. Chân núi ở phương xa đều đang nằm trong lớp sương mù mịt không nhìn rõ.
Ngay khi mọi người nhìn khí trời, đang suy đoán xem tiếng ầm vang vừa rồi có phải là một tia sét vừa vang động quá lớn từ trong tầng mây nghìn nghịt ở phương xa hay không, đột nhiên, lại một tiếng ầm vang như dội lên từ dưới mặt đất, làm cho mọi người giật nảy mình.
Tiếng pháo, là tiếng pháo!
Tiếng pháo dày đặc không ngừng nghỉ đang ầm ầm vang lên, trong nháy mắt đã liền với nhau thành một mảnh. Mọi người hoảng sợ nhìn lại, tầng mây thấp dưới chân núi kia phảng phất như bị lửa đốt lên, ánh lửa và ánh bom nổ không ngừng lấp lóe trên đường chân trời. Rung động kịch liệt truyền đến, cửa sổ thủy tinh đều run rẩy như muốn vỡ tan ra.
Tại sao vào lúc này, ở cái nơi này lại xảy ra một cuộc giao chiến kịch liệt đến như vậy.
Mọi người há miệng, hoảng sợ liếc mắt nhìn nhau, trong đầu không hẹn mà cùng nảy ra một ý nghĩ khiến cho người ta không thể tin tưởng!
Đó là đội quân ở trong vùng núi Bắc Bộ kia!
Thượng đế ơi, bọn họ vậy mà đã tới nơi này rồi!
...
"Đánh!"
Nash hung hăng vuốt đi đám bùn đất và mồ hôi trên khuôn mặt, điên cuồng hét lên một tiếng, xách súng máy năng lượng cầm tay, thủ sẵn ở cò súng.
Đạn năng lượng như vẩy nước bắn về phía trận địa tiền phương theo hình quạt. Bốn phía, vô số sợi xích đạn năng lượng đan vào cùng một chỗ, qua lại như thoi, bùn đất bắn ra như bọt nước, xác robot bốc khói đen ngã lộn xộn trên chiến trường, vô số thi thể binh sĩ song phương chồng chất lên nhau. Cảnh tượng giống như trong địa ngục.
Mặt đất đang rung động, trên trận địa tiền phương được bố trí tạm thời, mấy trăm chiếc robot Jaban lại một lần nữa phát động xung phong.
Linh kiện thi thể robot rải rác trên chiến trường bị bàn chân nặng nề của các robot khác dẫm cho nát bấy, từng cỗ thi thể bị biến thành thịt nát loang máu ra bốn phía. Bùn đất cháy đen đang tung bay theo lớp đinh chống trượt dưới bàn chân robot. Toàn bộ trời đất như bị xé rách bởi đám người khổng lồ bằng sắt thép đang xung phong này. Trong không khí, tất cả đều là tiếng rít chói tai kéo theo bởi robot.
"Chó chết!" Lính bắn tỉa Phùng lão tứ giơ súng, bắn một phát. Trên lưng gã binh sĩ Jaban vừa mới bò ra từ trong chiếc robot cháy đen lập tức bắn ra một chùm hoa máu, mềm oặt ngồi gục xuống bên cạnh khoang lái, nhanh chóng bị ngọn lửa đột nhiên bùng lên từ trong robot nuốt lấy.
"Đại đội trưởng, chúng ta phải chống đỡ lâu nữa không?!" Phùng lão tứ đang rống lớn.
"Không biết!" Nash cũng không quay đầu lại, chỉ nổ súng. Giọng nói phiêu hốt bất định trong tiếng súng pháo và tiếng nổ lớn kịch liệt.
"Điên rồi!" Phùng lão tứ cắn răng nhô đầu bắn một phát: "Con mẹ nó điên hết rồi! Hai trung đoàn bộ binh, một tiểu đoàn thiết giáp, đi ngăn chặn cả một sư đoàn thiết giáp, con mẹ nó đây là ý tưởng của thằng ngu nào vậy?!"
Ầm một tiếng vang, một phát tên lửa đã rơi xuống trận địa tiền phương. Trong lớp bùn đất đá vụn bay khắp trời, Nash vừa bắn xong một băng đạn năng lượng cuối cùng, liền chui đầu vào trong chiến hào, liếc mắt sang Phùng lão tứ nói: "Vấn đề này ta ngược lại vừa mới biết, kế hoạch là do Điền tướng quân định ra đấy, thế nào, ngươi có ý kiến gì à?!"
"Điền tướng quân,,," Phùng lão tứ liền rụt đầu, xấu hổ cười: "Là hắn à, ta đang nói ai mà lại có khí phách đến thế kia chứ."
Lời nói của Phùng lão tứ lập tức chuốc lấy một hồi cười vang của các chiến sĩ xung quanh.
"Cười cái gì mà cười?" Phùng lão tứ trừng mắt: "Nếu như chủ ý này là của những người khác, lão tử không tin trong lòng các ngươi đều chịu. Điền tướng quân thì ta tin! Hắn dám bố trí chúng ta ở đây, tất là có chuẩn bị ở sau!"
"Nếu như không có chuẩn bị ở sau thì sao?" Thẩm Minh vừa mới sửa chữa xong robot, chui vào trong chiến hào, một bên hỗ trợ lắp đạn pháo năng lượng cầm tay, một bên cười hỏi.
"Pằng!"
Phùng lão tứ ló đầu, lại bắn một phát. Khi rụt đầu về, liền dùng dao găm khắc một vệt lên báng súng của mình. Trên báng súng rập rạp các vệt cong, đại diện cho chiến tích bắn tỉa của hắn.
Nghe thấy Thẩm Minh chế nhạo, hắn liền gân cổ, nghiến răng nghiến lợi nói: "Nếu thật là không có chuẩn bị ở sau, coi như là vứt mạng ở chỗ này, lão tử cũng nhận! Ban đầu tại cao điểm 347, lão tử đã không nghĩ là có thể sống được. Có thể sống đến hôm nay, mạng đều là do Điền tướng quân cấp cho. Lão tử tin hắn, bồi thêm cái mạng này, lão tử cũng tin!"
Mọi người trong chiến hào nhìn nhau cười, bọn họ làm sao mà lại không có suy nghĩ như thế.
Một đường tới hôm nay, nếu như không nhờ vị tướng quân mập mạp ngã xuống từ trên bầu trời kia, cái đội ngũ này sớm đã bị tiêu diệt toàn quân ở bên bờ sống Karachi rồi.
Đối với mập mạp, tất cả mọi người đều cảm thấy khâm phục và kính nể tới cực điểm.
Một đêm chạy dài tập kích mấy trăm km, liên tiếp tiêu diệt ba tiểu đoàn thiết giáp... Điệu hổ ly sơn nghĩ cách cứu viện tù binh... Lưu lại ở cao điểm 415 để đoạn hậu vậy mà lại chủ động xuất kích, đánh cho sư đoàn 59 Jaban ngay cả dũng khí thăm dò cũng không có... Lại dẫn mọi người đột phá Ôn Tuyền trấn trong thời khắc mấu chốt ... Đủ các sự việc trải qua khiến cho người ta sôi trào nhiệt huyết tâm thần lơ đãng.
Chỉ cần thấy gã mập mạp trăng trắng ngô ngố kia, thấy đám Chiến thần robot cà lơ phất phơ cóc giống quân nhân một tí nào dưới tay hắn kia, mọi người đều cảm thấy kiên định trọng lòng.
Đều là kẻ đã từng bò ra từ trong đống xác người, lượn một vòng qua cửa địa ngục, con đường phía trước sẽ ra sao, mọi người từ lâu đã không thèm để ý nữa rồi. Chỉ cần có vị Điền tướng quân có óc tưởng tượng chiến thuật như thiên mã hành không này ở đây, chỉ cần đi theo phía sau hắn, cứ như thế, trên con đường phía trước sẽ không có bất cứ chướng ngại nào không thể vượt qua được!
Theo hắn đánh trận, cũng chỉ có hai chữ, thống khoái!
Mặc dù lúc này mọi người cũng không biết bộ đội vì sao lại phân binh thành ba đường, hai nhánh quân kia đang đi tới đâu, rồi một đêm hành quân gấp, vừa chạy vừa đánh mà đâm tới chiến hào chặn đào hầm ở phần bụng trung tâm của Jaban, sau đó thiết lập trận địa dài đến ba km, thủ vững trước tròn một sư đoàn thiết giáp Jaban là vì cái gì... Tất cả đều không quan trọng, chỉ cần vừa nghe thấy kế hoạch này là do cái gã mập mạp kia quyết định, tất cả mọi người đều vì nghĩa quên mình.
"Đánh!"
Trong tiếng rống lớn, các chiến sĩ lại tiếp tục tham gia chiến đấu.
Trận địa trải dài ba km, xây dựng men theo một sườn núi nhỏ. Trên khoảnh đất rộng lớn bằng phẳng trước trận địa, đám quân thiết giáp Jaban đang hùng hổ cuốn theo bụi bặm khắp trời, gầm thét xung phong. Khói thuốc súng tràn ngập, ánh pháo chớp tắt, trong rừng cột khói cột bùn đất, từng chiếc robot Jaban đang ngã xuống, từng đoạn trận địa bị lửa đạn ngập trời bao trùm.
Đợt tấn công như sóng dồn lần lượt vỗ vào phòng tuyến yếu ớt.
Mắt thấy hai đoạn phòng tuyến trong đó đang lung lay sắp đổ dưới sự đột kích cưỡng ép bất kể thương vong của quân thiết giáp Jaban, đột nhiên, trên trận địa đã bộc phát ra một tiếng gầm thét kinh thiên động địa.
"Giết!"
Trong tiếng giết rung trời, mấy trăm chiếc robot màu đỏ dưới sự dẫn đầu của hai chiếc robot màu trắng trong nháy mắt đã nhảy ra khỏi trận địa, xộc thẳng xuống dưới sườn núi, thoáng cái đã đón đầu đâm vào mũi tên dày đặc nhất và hung hãn nhất của đàn thiết giáp Jaban.
Đây là một cú va chạm chính diện không hề có bất cứ màu mè nào.
Robot song phương giống như hai đàn sư tử hung bạo giết chóc lẫn nhau trong tiếng gầm gừ vang động. Thân thể hùng tráng, răng nanh dữ tợn cùng với vuốt sắc mạnh mẽ, mỗi lần vung lên là một lần thể hiện ra sức mạnh và sự hung tàn.
Trong lúc nhất thời, trời đất xám xịt không thấy ánh sáng. Robot xốc lên bụi bặm, ánh sáng trắng của pháo năng lượng bắn tầm gần cùng với ánh lửa ngút trời đã che đậy cả chiến trường. Có thể cảm nhận được cũng chỉ có tiếng kim loại và tiếng nổ lớn vang vọng không dứt bên tai của chiến đoàn.
Không biết qua bao lâu, bỗng nhiên, một bóng trắng đã hiện lên. Và ngay sau đó, lại là một bóng trắng khác!
" Muôn năm!" Phùng lão tứ mắt tinh thoáng cái liền nhảy lên, vung tay hét lên điên cuồng.
Lập tức, tiếng hoan hô giống như núi chuyển biển gầm đã vang vọng cả trận địa.
Đó là hai vị Chiến thần robot đầu lĩnh của Phỉ Quân!
Ngay trong vài phút ngắn ngủi này, bọn họ đã chém nước rẽ sóng, hung hãn xỏ xuyên qua trận hình công kích tam giác của quân Jaban. Đám cơ sĩ Jaban kia không hề có sức đánh trả ở trước mặt họ, một động tác thường thường mới làm được phân nửa thì đã bị đá nát khoang lái, đập gãy chân tay, vặn đứt đầu.
Gã khổng lồ sắt thép hùng tráng ở trước mặt hai chiếc robot này liền giống như con búp bê không chịu nổi một kích.
Đưa mắt nhìn lại, trong màn khói thuốc súng nồng đậm, từng chiếc robot Jaban vỡ vụn đang giống như thân cây lúa dưới máy gặt, bị văng tứ tán. Hai chiếc robot màu trắng dẫn đầu cùng với mấy trăm chiếc robot màu đỏ theo phía sau cũng không cam chịu yếu kém. Bọn họ tụ tập thành một trận hình chặt chẽ, đâm ngang đâm dọc trong đàn robot Jaban.
Những cơ sĩ này đều đã trải qua sự huấn luyện chỉ đạo của mấy vị Chiến thần robot. Tuy rằng tốc độ tay không có sự gia tăng quá nhiều, thế nhưng trên phương diện kỹ thuật điều khiển robot và kỹ thuật giết chóc lúc lâm trận, bọn họ cũng có sự tăng mạnh vượt bậc.
Quan trọng hơn chính là, trong lòng bọn họ không hề có một chút sợ hãi nào!
"Giết!"
Đám đông robot màu đỏ đang phát ra tiếng hô rung trời.
"Giết!" Trên trận địa, hơn vạn chiến sĩ Trenock dâng trào cảm xúc không thể kiềm chế đang dùng tiếng rống như sấm dậy để hòa cùng với nhau.
Quân Trenock với sĩ khí dâng cao hầu như là đè ép Jaban mà đánh. Lớp hỏa lực ngập trời lại thêm đàn thiết giáp màu đỏ đâm ngang đâm dọc không gì cản nổi, cứ thế trực tiếp quẩy nát nhóm trọng binh dày đặc nhất của quân Jaban.
Một khi nhóm trọng binh trở nên hỗn loạn, cả đoàn thiết giáp Jaban lao về phía trận địa liền loạn cả lên.
Từ trên bầu trời nhìn xuống phía dưới, ở trước phòng tuyến uốn lượn, một hai nghìn chiếc robot Jaban đang giống như đàn kiến bò trên chảo nóng trong vô số cây nấm màu đen.
Sau khi đàn thiết giáp màu đỏ xỏ xuyên qua được trận hình, lập tức rẽ ngang tấn công về phía hai cánh.
Đối mặt với các robot Trenock chặn ngang đâm lên, đối mặt với hỏa lực từ phía sau, phía bên sườn và từ chính diện ập tới, các robot Jaban đều không biết làm thế nào, có chiếc thì xung phong, có chiếc thì kháng cự tại chỗ, có chiếc thì đã bắt đầu tháo chạy.
" Thống khoái!" Phùng lão tứ đã ném khẩu súng bắn tỉa của mình, xách theo một chiếc máy phóng tên lửa cầm tay, đem mười quả tên lửa phá giáp bằng cánh tay đều bắn về phía một chiếc robot đang lao đến chính diện, đánh thẳng cho lồng năng lượng của chiếc robot kia vù vù biến đổi, phảng phất như ánh nến trong gió, lung lay muốn tắt.
" Con mẹ nó..." Tôn Bình một bên nổ súng, một bên tiếc hận nói: "Nếu như trung đoàn thiết giáp của chúng ta đều ở chỗ này, chắc chắn sẽ diệt sạch được cái sư đoàn này!"
Các chiến sĩ vui tươi hớn hở mà lần lượt gật đầu lia lịa.
Sau khi bổ sung nhân viên, robot và vũ khí trang bị, năng lực chiến đấu của sư đoàn 51 và sư đoàn 13 đã không còn kém bao nhiêu so với thời kỳ toàn thịnh. Nhất là đám chiến sĩ robot, sau khi được huấn luyện thì năng lực chiến đấu đã bay thẳng lên, lại thêm sự quen thuộc đối với chiến thuật yểm hộ chỉnh thể kiểu gợn sóng, sức chiến đấu hiện tại đã không còn như ngày trước nữa.
Nếu như cả đơn vị đều ở nơi này, đối mặt với ba đoàn robot của cái sư đoàn thiết giáp này, vẫn còn chưa đủ để đánh.
"Ầm, ầm, ầm!"
Trên bầu trời, đạn pháo năng lượng rậm rạp đang phát ra tiếng rít như xe lửa vào hầm, lao về phía chiến trường trung ương. Đó là tiểu đoàn pháo tự hành nấp ở trận địa hậu phương đang khai hỏa.
"Nghe kìa!"
Trong tiếng pháo đinh tai nhức óc, là người có thói quen đeo máy dò xét âm thanh, Phùng lão tứ đột nhiên nghiêng lỗ tai.
"Hiệu lệnh! Hiệu lệnh của chúng ta!"
Phùng lão tứ đột nhiên hét lên điên cuồng. Khuôn mặt của hắn đỏ đậm như máu, gân xanh trên cổ giống như giun bò. Các chiến sĩ ngưng thần lắng nghe, trong khoảng khe hở của tiếng pháo, ở đằng xa, một tiếng hiệu lệnh rõ to đang truyền đến từ hậu phương sư đoàn thiết giáp Jaban.
Đây là tiếng lệnh xung phong ngắn ngủi mà vang dội!
Trận địa dài ba km, hơn một vạn chiến sĩ Trenock dõi mắt trông về phía xa, ở phía đầu cùng của màn khói thuốc súng tràn ngập, phía sau đám thiết giáp Jaban, hai dòng nước lũ sắt thép đang từ hướng Đông Nam, từ hướng Tây Nam, cuồn cuộn mà đến!