Trong một gian phòng trên tầng sáu cầu hạm tàu sân bay, Phương Hương ngồi trên ghế sa lon vải hoa, khẽ cắn bờ môi đỏ mọng, trừng mắt với Rắm Thối ở trước mắt. Bên cạnh nàng, Margaret và Cecilia thì lại nín cười, đôi vai không kìm được mà run rẩy.
Gian phòng này do Phương Hương tự mình bố trí, tuy rằng chỉ có một căn phòng ngủ và một gian phòng khách nhỏ, nhưng nhờ vận dụng một lượng lớn vải trang trí và phối hợp màu sắc, vẫn như cũ khiến cho căn phòng lộ ra vẻ nhu hòa và ấm áp. Thoạt nhìn, hoàn toàn không giống với khoang sinh hoạt trong một chiếc chiến hạm một chút nào. Cửa phòng đang mở rộng, trên hành lang vắng vẻ, thỉnh thoảng lại truyền tới những tiếng cười lớn và tiếng ồn ào náo động của đám đàn ông đi ở cuối lối đi. Trong số đó, giọng nói của mập mạp đang vang vọng hết sức rõ ràng.
Phương Hương quả thực là tức đến nổ đom đóm mắt, nếu không phải Cecilia nhanh nhạy, lợi dụng cơ hội chúc mừng các binh sĩ Leray đến hội sư, biết được các loại hành vi hèn mọn của tên Rắm Thối này, biết hắn ở trong hạm đội Tàng Phong mỗi ngày đều đùa giỡn nữ binh, giả đau bụng để được nữ hộ sĩ xoa bóp, thấy phụ nữ xinh đẹp là liền nhào tới gọi mẹ,... chỉ sợ đến bây giờ nàng vẫn còn nâng niu ôm ấp tên này như bảo bối.
"Nói, là ai dạy ngươi!" Đôi mắt của Phương Hương lóe sát khí, khuôn mặt xinh đẹp khiến cho người ta điên đảo tâm thần đanh lại, nói với giọng căm hận: "Ngươi mới có bao nhiêu, lại đi học... Gã mập mạp kia thật sự là cha ngươi?"
"Hức..." Rắm Thối khóc thút thít, rụt rè tiến lại gần vòng tay ngọc ngà mềm mại của Phương Hương.
"Đứng lại đó!"
Tiếp tục tiến tới.
"Đứng lại đó!"
Lại tiếp tục tiến tới.
"Ngươi..." Phương Hương không thể làm gì khác, chỉ còn biết trơ mắt nhìn tên nhóc con này nhẹ nhàng ỉ ôi trong lòng ngực mình, chung quy không cách nào hạ quyết tâm đẩy tên nhóc giả bộ đáng thương này ra.
"Đúng!" Margaret ngồi một bên tuy rằng cũng nghiêm mặt, có điều nhìn thế nào thì cũng chả thấy có một chút hung ác nào, mà ánh mắt khi liếc nhìn về phía Phương Hương, lại ẩn chứa một tia như cười như không: "Ai dạy ngươi gọi Hương tỷ là mẹ?"
Ba người phụ nữ hiển nhiên không hề biết các nàng đang phải đối mặt với một gã trí năng nhân tạo tồn tại hơn bốn nghìn năm, lại còn đi theo mập mạp học bao điều xấu. Cái chiêu trò hù dọa trẻ con ba tuổi này có thể nói là dùng sai chỗ rồi.
Rắm Thối mút mút ngón tay, quay đầu một cái đã vùi mặt vào trong lòng Phương Hương, cặp mắt ngân ngấn nước không nói một lời, bộ dạng như thể đã bị dọa chết khiếp.
"Nhất định là cái gã mập mạp chết tiệt kia dạy!" Margaret cảm giác hết sức thất bại, buồn bực kêu lên một câu, thân thể mềm mại lồi lõm đầy hấp dẫn ngã xuống trên ghế sô pha êm ái. Vừa quay đầu, lại gặp ngay cái ánh mắt có chút hiếu kỳ, lại có chút thương hại của Rắm Thối.
Tên tiểu hỗn đản này trợn mắt xem thường một cái, lại quay mặt sang hướng khác, tiếp tục vùi vào trong lòng Phương Hương.
Ngươi!! Margaret tức điên lên, tên nhãi này quả thực là cùng một đức hạnh với cái gã mập mạp kia.
"Thôi quên đi." Phương Hương vuốt ve mái tóc quăn quăn của Rắm Thối, âu lo nói với Margaret: "Các người lúc nào thì lên đường?"
"Ta không đi." Margaret mím môi, cặp lông mày như vầng trăng khuyết hơi nhíu lại. Chỉ cần không có mặt mập mạp, cô gái thiên sinh lệ chất này liền có thể trầm tĩnh lại, tản ra một khí chất khiến cho người ta vui vẻ thoải mái. Bản thân nàng có một vẻ đẹp kinh người, vẻ đẹp này hòa trộn với sự tự tin, kiêu ngạo, cùng với sức sống tuổi trẻ, tự bản thân nó đã có một sức hút tự nhiên thường nhân khó có thể sánh nổi. Trong bao nhiêu ngày từ đó đến nay, trong Phỉ Quân có gã chiến sĩ nào nhìn thấy nàng mà lại không sững sờ như thấy tiên nữ giáng trần?
Cũng chỉ có mình tên mập mạp là không coi Margaret ra gì. Chỉ cần hai ba câu, hay thậm chí chỉ một cái liếc mắt, liền đã thổi bùng lên ngọn lửa giận trong lòng Margaret. Hiện tượng kỳ lạ này đừng nói là người khác không hiểu ra sao, mà ngay cả chính bản thân Margaret cũng không thể hiểu nổi. Trước mặt tên mập mạp này, nàng liền giống như một tiểu cô nương vô cùng dễ kích động. Sự tu dưỡng nghiêm khắc, giáo dục của Hastings, thân lại ở trong trung tâm mưu quyền đấu đá của thượng tằng xã hội Phỉ Dương... Chỉ cần bị mập mạp kích thích một cái, tất cả đều hết quăng lên chín tầng mây.
"Không đi?" Ngón tay thon dài trắng nõn của Phương Hương xoa xoa mái tóc xoăn vàng óng ánh của Rắm Thối, lắc đầu nói: "Mệnh lệnh của bộ chỉ huy, cô cũng nghe rồi đó. Điền tướng quân ngoài nhiệm vụ cứu viện nguyên soái Lý Tồn Tín ra, còn có một nhiệm vụ quan trọng nhất, đó chính là hộ tống cô trở về."
"Hắn thực sự sẽ đi sao?" Đôi mắt phượng của Margaret khẽ híp một cái, vừa dài vừa mảnh lại vừa mang nét mị hoặc.
"Hắn đã đáp ứng thì nhất định sẽ đi." Phương Hương quay đầu nhìn ra hành lang bên ngoài một chút, lắng nghe những tiếng cười đùa vui vẻ kia, thở dài nói: "Nếu như tướng quân Russell không tới thì hắn có thể còn có chút do dự, bây giờ thì..."
"Tên ngu ngốc này." Margaret đứng bật dậy, nội tâm phiền muộn bước đến trước cửa sổ.
Ngoài cửa sổ, ánh sao phủ kín không gian, dưới ánh sáng chiếu rọi của hằng tinh, tinh vân ở phương xa đang hiện lên những màu sắc khác nhau. Như sương như khói, như mộng như ảo.
Theo Hastings hai mươi năm, bao gút mắc lợi ích rắc rối phức tạp trong cao tầng cộng hòa Phỉ Dương, bao lề thói phẩm tính của các tướng lĩnh quân đội, Margaret không thể quen thuộc hơn nữa rồi. Đối với Lý Phật, nàng luôn theo bản năng mà ôm ba phần cảnh giác.
Chỉ có điều, có một số thứ, vậy mà lại không thể nói ra được.
Cộng hòa Phỉ Dương đang phải đối mặt với một cuộc đại chiến có một không hai, có quan hệ đến quốc vận trăm năm tương lai. Nói thật, trong thời đại tài nguyên khô kiệt này, một ngày nào đó khi một trong hai đại trận doanh thua trận trong cuộc chiến tranh này, đừng nói là trăm năm, cho dù là ngàn năm vạn năm thì cũng không gượng dậy nổi.
Bởi vậy, bất kể là Lý Phật có đánh bàn tính như thế nào, bất kể là tranh đấu nội bộ có ra sao, thì nó cũng phải giữ sâu ở trong đáy lòng. Điểm này, bản thân mình hiểu rõ, Lý Phật cũng hiểu rõ, mỗi một người trong cao tầng Phỉ Dương đều hiểu rõ.
Coi như mình biết Lý Phật sẽ đối phó với mình đi chăng nữa, thì cũng không thể nào công khai đoạn tuyệt với Lý Phật được, như vậy kéo Phỉ Dương vào trong vũng bùn phân liệt.
Bề ngoài biểu hiện là chân thành đoàn kết cùng nhau đối kháng với ngoại địch, sâu bên trong lại là tầng tầng sát chiêu, không chút lưu tình, đây mới chính là tư tưởng chính trong con đường đấu tranh nơi cao tầng Phỉ Dương. Gần như có thể khẳng định, hành trình quay về lần này, sẽ có vô số thứ ngoài ý muốn đang chờ đợi mình.
"Cho tôi một điếu thuốc được không?" Margaret mỉm cười nói với Cecilia.
Ngón tay trắng như ngọc bích ưu nhã giữ lấy điếu thuốc lá, làn khói xanh lượn lờ, theo hơi thở phiêu tán vào trong ánh sáng vàng của ngọn đèn.
Margaret cũng không hề sợ hãi.
Lý Phật cho đến nay vẫn còn bị ông ngoại Hastings của nàng giấu đi. Cho dù Lý Phật có lợi hại đến đâu đi chăng nữa, quân đội mà y có thể điều động cũng chỉ là một bộ phận rất nhỏ ẩn khuất khỏi tầm nhìn của mọi người mà thôi. Huống hồ, lúc nãy khi liên lạc còn có mặt Mckinley ở đó, Mckinley lại không đưa ra bất cứ ý kiến gì đối với việc mình quay trở về. Như vậy có nghĩa là, vị thượng tướng có thể nói là phụ tá đắc lực của ông ngoại này sẽ chuẩn bị đầy đủ để đảm bảo an toàn cho mình.
Đây đều là những chuyện hiểu trong lòng nhưng không thể nói rõ được.
Điều mà nàng lo lắng chính là mập mạp. Theo nàng, đến Thương Lãng tinh cứu viện Lý Tồn Tín và tiểu tổ nghiên cứu khoa học hoàn toàn chính là chuyện không thể nào hoàn thành được. Hình dung Thương Lãng tinh giờ phút này giống như đầm rồng hang hổ thì cũng không thể diễn tả ra hết được. Thế nhưng mập mạp hết lần này tới lần khác lại nhận lấy cái nhiệm vụ mà theo nàng tuyệt đối không thể nào chấp nhận này. Mặc dù nàng biết gã mập mạp này luôn luôn ra bài không theo lẽ thường, thế nhưng nàng có nằm mơ cũng không ngờ được rằng mập mạp sẽ điên cuồng đến mức đó.
Rốt cuộc vì sao hắn lại quyết định như vậy, chẳng lẽ hắn không biết rằng, sau khi thu được hai hạm đôi cấp Tượng của Binalter và hội sư với Russell, bọn họ đã hoàn toàn thay da đổi thịt, có tư cách khiến cho Bộ chỉ huy liên quân, khiến cho Bộ Thống soái đánh giá lại quốc gia Leray của bọn họ sao?
Hắn là nòng cốt của Phỉ Quân, một khi hắn có việc gì bất trắc....
Trái tim Margaret chợt thắt lại. Một tâm tình không giải thích được, theo làn khói thuốc chu du trong thân thể đã cuốn chặt lấy trái tim nàng. Vừa rồi bên trong khoang phi hành, tràng cảnh khi mập mạp gặp mặt Russel lại chân thực hiện ra trước mắt, không thể nào xóa đi được.
Mặc dù nàng không muốn thừa nhận, thế nhưng trên thực tế, trong khoảnh khắc kia, lần đầu tiên từ lúc chào đời đến nay nàng đã cảm thấy trái tim mình rung động vì một người đàn ông.
Điều này sao có thể?
Margaret cười tự giễu, cặp môi thơm mềm mại như cánh hoa khẽ thở ra một làn khói thật dài. Mau chóng thổi bay đi cái tâm tình không giải thích được này đi. Đó là một gã mập mạp mặt mày đáng ghét, không có phong độ, cử chỉ lời nói đều hèn mọn đê tiện vô sỉ! Trong mắt bất kỳ một cô gái nào thì hắn chính là kẻ hủy diệt hay kẻ phá hoại về giấc mơ bạch mã vương tử. Không một phụ nữ nào lại yêu một kẻ như vậy từ cái nhìn đầu tiên.
Đủ mọi sự kiên trì của hắn, quả thật khiến cho người ta phải nhìn bằng cặp mắt khác. Thế nhưng, sở dĩ bản thân cảm thấy hứng thú với hắn là bởi vì đây là một đối thủ ngang tài ngang sức. Một tên khác loài có tư duy thiên mã hành không, ra bài thậm chí còn không theo lẽ thường hơn cả bản thân mình.
Bản thân muốn biết nhất chính là tên này đến tột cùng là có thể tiến xa tới mức nào, trên tay hắn còn có bí mật có thể khiến cho người ta tim đập thình thịch nào nữa.
Chiếc robot Binalter đời thứ mười hai mà Phỉ Minh tha thiết ước mơ kia, kỹ thuật tàng hình cùng với sức chiến đấu cường hãn mà hạm đội Phỉ Quân bày ra trong chiến dịch Long Bow, còn có những Kỵ Sĩ Robot, Chiến Thần Robot kia nữa... Tất cả những thứ này không thể biến mất theo hắn được. Trong cuộc chiến trong tương lai, Phỉ Minh cần cỗ lực lượng này, mà bản thân mình, tương tự cũng cần cỗ lực lượng này!
Margaret dụi điếu thuốc trong tay vào gạt tàn. Nàng đã hạ quyết tâm, phải ngăn cản không cho tất cả những chuyện này xảy ra.
Không ai hiểu rõ hơn so với người thân đang ở tại nơi này như nàng, nếu chôn vùi một người như vậy, chôn vùi một đơn vị bộ đội như vậy, đó sẽ là một sai lầm lớn tới mức nào! Mình tuyệt đối sẽ không để cho Lý Phật phá hư kế hoạch của mình!
"Hương tỷ..." Margaret xoay người nhìn Phương Hương nãy giờ vẫn trầm mặc, nhẹ nhàng nói: "Ta không tiếc bất cứ giá nào cũng quyết phải ngăn cản lần mạo hiểm này. Điền tướng quân tuyệt đối không thể đi Thương Lãng tinh. Xin tỷ dẫn ta đến phòng liên lạc, ta phải liên hệ với ông ngoại nguyên soái Hastings của ta."
"Nguyên soái Hastings!" Ánh mắt Phương Hương sáng lên một, nhẹ nhàng đẩy Rắm Thối trong lòng ra, đứng dậy, cả người cũng trở nên tinh thần sáng láng. Kể từ lúc biết mập mạp muốn đi chấp hành cái nhiệm vụ cứu viện cửu tử nhất sinh kia, toàn bộ tâm tư của nàng đều bị lấp đầy bởi sự sầu lo vô hạn. Lúc này nghe thấy Margaret có thể trực tiếp liên hệ với Hastings, trong nàng nhất thời vui mừng quá đỗi. Nếu như nói còn có ai có thể ngăn cản hành động lần này, ngoài Hastings ra thì không còn người thứ hai!
Rắm Thối rời khỏi vòng tay Phương Hương, không chút dấu vết liền nhanh chóng xáp lại gần Margaret.
Ông ngoại của mỹ nữ này không ngờ lại là nguyên soái Hastings của Phỉ Dương... Ánh mắt tiểu hỗn đản chớp chớp, nội tâm chập chờn bất định. Ông đây có cần để cho nàng cũng ôm một cái hay không?
...
"Việc cứu viện giáo sư Boswell có quan hệ trọng đại. Chỉ cần có một phần vạn hi vọng, chúng ta nhất định phải dốc hết trăm phần trăm sức mạnh. Kỹ thuật bước nhảy không gian không chỉ liên quan đến Leray, mà còn liên quan đến cả nhân loại."
Trong phòng làm việc ở cuối hành lang, Russel ngả đầu lên ghế sa lon, nhỏ giọng nói chuyện với mập mạp, ngữ khí có chút trầm trọng: "Được rồi, chuyện của cha mẹ ngươi có tìm hiểu được tin tức gì không?"
"Không có." Mập mạp phiền muộn lắc đầu: " Tuyến đường bay tự do Mars rắc rối phức tạp, trước khi đạt được quyền khống chế tuyệt đối, con không thể đánh rắn động cỏ. Một khi để lộ tiếng gió, đám hải tặc tham gia tập kích lúc trước có thể dễ dàng bỏ trốn khỏi Mars, nếu muốn tìm lại bọn hắn sẽ khó hơn nhiều. Chúng con bây giờ chỉ có thể tiến hành bí mật thăm dò những băng hải tặc đã bị đánh sập, thế nhưng cho đến bây giờ cũng vẫn chưa phát hiện ra được gì."
Russell gật đầu. Nghe mập mạp kể về những chuyện đã trải qua ở Mars, ông ta biết, mập mạp cẩn thận là đúng. Chỉ bằng một chiếc tàu khu trục, từng bước từng bước đi tới tận bây giờ, tuy rằng đã là một thành tích vô cùng xuất sắc, thế nhưng nếu muốn hoàn toàn khống chế được Cảng tự do Mars, cùng với vô số trạm không gian và xưởng tàu Tự do trên tuyến đường bay, đó tuyệt đối không phải là chuyện mà Phỉ Quân khi đó có thể hoàn thành.
Huống hồ, bắt đầu từ khi mập mạp thu phục được băng hải tặc Râu Đỏ, suốt chặng đường này, Phỉ Quân đã gặp phải hết thử thách này đến thử thách khác. Lưu phái robot dân gian, Liên Minh Thương Nghiệp Phương Bắc... Cho dù đánh chiếm được toàn bộ Cảng Tự Do Mars thì cũng không thể ổn định được bao lâu. Cái gã thượng tá có tên là Trình Chí Hiên kia, cùng với cả một Carolina ngạo mạn, đều là nguyên nhân khiến Phỉ Quân không cách nào hoàn toàn khống chế được tuyến đường bay Mars.
Trong tình huống chưa thể hoàn toàn nắm chắc, liều lĩnh xốc lên tấm màn che liên quan đến mấy quốc gia khổng lồ, đó không phải là quyết định sáng suốt gì. Một khi lộ ra một bí mật nào đó mà không thể cho ai biết, nói không chừng chính minh hữu bên cạnh sẽ biến thành kẻ găm dao găm vào tim mình.
Có điều, bây giờ tất cả đã không thành vấn đề nữa rồi.
Tám hạm đội cấp A, cộng thêm đám chiến sĩ bản địa Mars của Phỉ Quân, lại thêm cả danh tiếng của Phỉ Quân ở Mars, đủ để xây dựng Mars trở nên vững chắc như tường đồng vách sắt. Dưới sự khống chế của một lực lượng mạnh mẽ như vậy, bên ngoài không cách nào can thiệp vào được. Mà mấy kẻ tập kích ẩn núp bên trong nội bộ kia, chung quy sẽ lần lượt bị tìm ra. Trừ khi bọn chúng đã chết, bằng không, Phỉ Quân có đầy đủ biện pháp khiến cho bọn chúng từng giờ từng phút phải đối mặt với sự bán đứng và đuổi giết.
"Chuyện này cứ giao cho ta." Ngón tay thon dài sạch sẽ của Russell nhẹ nhàng gõ nhịp lên tay vịn ghế sô pha, hỏi: "Lần này đi Thương Lãng tinh, ngươi chuẩn bị mang theo bao nhiêu người?"
"Nhiều người cũng không có tác dụng gì." Mập mạp nghĩ đến hạm đội Tây Ước trên bầu trời và rậm rạp vô số sư đoàn thiết giáp dưới mặt đất của Thương Lãng tinh, khóe mắt co giật kịch liệt, cười gượng nói: "Bảy tám người và một chiếc tàu buôn vũ trang là đủ rồi, đi qua điểm Bước Nhảy loại nhỏ. Động cơ và thân hạm đã được cải tạo qua, chiến hạm bình thường không thể nào đuổi kịp. Chỉ có cuối cùng khi tiếp đất thì có chút phiền phức, có điều, có kỹ thuật tàng hình, tối đa là tốn thêm chút thời gian, cũng không có vấn đề gì lớn."
"Sau khi tìm được người, ngươi định tính thế nào?" Russell cầm kéo cắt bỏ đầu xì gà, đưa cho mập mạp.
"Xoạch... À, núp đi thôi." Mập mạp châm xì gà, cố sức rít hai hơi, không chút do dự nói: "Thương Lãng tinh là chủ tinh của Reske, khác với những tinh cầu di dân thông thường, ở đó có rất nhiều thành trấn và khu nông nghiệp cỡ nhỏ, hoàn toàn có thể ẩn giấu tung tích. Tuy rằng Jaban có bốn năm mươi sư đoàn lục quân, thế nhưng vẫn không thể nào khống chế được toàn bộ tinh cầu. Ẩn núp một thời gian, đợi đến khi Phỉ Minh tổng phản công quy mô lớn thì lại ló đầu ra."
"Nếu như trong thời gian ngắn Phỉ Minh không cách nào phản kích được thì sao?"
Đám sĩ quan đang vây quanh cửa sổ mạn tàu bàn tán sôi nổi đều đã quay đầu lại. Gian phòng rất lớn, bọn họ không tập trung lắng nghe mập mạp và Russell nói chuyện, thế nhưng lại nghe rõ giọng nói trong trẻo như chim vàng anh này.
Người nói chuyện là Margaret.
Tiếng giày cao gót dồn dập vang lên, nàng và Phương Hương nhanh chóng bước chân vào cái thế giới đàn ông lượn lờ khói thuốc này.
Mập mạp chớp chớp mắt. Rắm Thối ở một bên nắm chặt lấy góc áo Margaret, bộ dạng như một đứa bé đáng yêu với vẻ ngượng ngùng hiếu kỳ. Vừa nhìn thấy hắn, mập mạp liền muốn nhào lên tẩn cho một trận. Tên tiểu hỗn đản này, buồn nôn quá đi mất. Ông đây còn chưa giả bộ đáng yêu bao giờ, con mẹ nó ngươi giả bộ đáng yêu cái mẹ gì? Động một chút là yêu thương nhung nhớ, nếu như mỹ nữ đều đã trơ với chiêu thức của ngươi, vậy thì sau này chiêu chim non bay về tổ của ông đây còn dùng được sao?!
Không đợi mập mạp trả lời, Margaret đã ném tập tài liệu điện tử trong tay lên ngực gã mập mạp đang nghiến răng nghiến lợi oán giận không thôi: "Soberl đã phát động thế tấn công toàn diện ở tinh hà Carleston. Ba hạm đội hoàng gia cấp Tượng, sáu hạm đội cấp Sư, cùng với tám hạm đội cấp Ưng, tại tinh vực A80 ở cánh trái đã vượt qua tuyến khống chế thực tế, xuất quân theo hành lang Rắn Cát ở phía đông, tiến công về phía tập đoàn hạm đội hỗn hợp số 3 và số 9 của Phỉ Dương ta."
Nói tới đây, dưới ánh mắt kinh hãi của các sĩ quan xung quanh, Margaret đi tới trước bản đồ tinh hệ, mở bản đồ mặt phẳng của tinh hà Carleston ra, mau chóng nói: "Ở trung tâm chiến khu Noah, hai hạm đội hoàng gia cấp Tượng và bốn hạm đội cấp Sư cũng đã xuất hiện tại những điểm khống chế thực tế của quân ta. Trong vòng bốn tiếng đồng hồ, quân ta sẽ đánh mất 15% yếu điểm chiến lược, tập đoàn hạm đội số 2 và số 5 của Phỉ Dương đang tiến hành thu hẹp tuyến phòng ngự!"
Đưa tay ấn lên bản đồ tinh hệ, ánh mắt long lanh xanh biếc đầy mê người của Margaret chăm chú nhìn vào mập mạp: "Hiện tại, ngoại trừ hành lang vũ trụ Montoya ở cánh phải chiến khu còn chưa phát hiện ra xu hướng phản kích của đế quốc Binalter ra, có thể nói, toàn bộ tinh hà Carleston đã biến thành một vùng lửa chiến. Trong tình huống như vậy, ngươi còn muốn đi Thương Lãng tinh chấp hành nhiệm vụ sao?"
"Chuyện xảy ra từ lúc nào?" Russell vụt đứng dậy.
"Vào sáu giờ đồng hồ sau khi chúng ta thả hạm đội Humphrey!" Margaret lật tay nhìn qua đồng hồ một chút, đáp nhanh: "Theo ta suy đoán, Soberl cũng đã sớm định ra kế hoạch này. Dự định ban đầu của hắn vốn là lấy tuyến đường bay chính Đông Nam làm tuyến chính, do Sous chịu trách nhiệm phối hợp đồng thời phát động tấn công vào Reske. Mà ở tinh hà Carleston, sẽ cầm chân chủ lực của Cộng hòa Phỉ Dương, tránh cho Trenock nhận được viện trợ! Chỉ có điều, tinh hệ Long Bow bị đánh lén rồi đến hạm đội Humphrey gặp thất bại, là chuyện mà hắn hoàn toàn không ngờ đến. Mà điều càng ngoài dự đoán của hắn chính là, Mikami Yujin sẽ mượn cơ hội bày ra một kế hoạch tác chiến mới nhằm vào Reske.
Mikami Yujin thành công đánh lén được Reske, hạm đội Humphrey toàn quân bị diệt, lúc này, Soberl như tên đã lên dây không thể không bắn. Bất kể là đấu tranh lợi ích trong nước hay là áp lực từ dư luận và hoàng thất, bất kể là dựa trên chiến cuộc cả Đông Nam hay là yêu cầu từ Jaban và Sous, hắn đều phải phát động tấn công quy mô lớn. Trong thời điểm như vậy mà phát động tấn công, ta tin rằng..."
Margaret hít sâu vào một hơi, nhẹ nhàng lắc lắc mái tóc màu vàng kim thắt đuôi ngựa, dùng bút điện tử vẽ ra trên Reske và tinh hà Carleston hai vòng tròn lớn kinh người: ".... Nhân loại sẽ phải đồng thời đối mặt với hai chiến trường xay thịt tàn khốc nhất từ trước đến nay!"
Phòng làm việc lặng ngắt như tờ.
Tất cả mọi người đang ngơ ngác nhìn Margaret, một cô gái có mái tóc vàng nhạt, một đôi mắt long lanh như hai viên ngọc bích và một khuôn mặt xinh đẹp động lòng người. Làn da của nàng dưới ánh đèn đang ánh lên một màu trắng như sữa, nhẵn nhụi trơn mịn. Cổ của nàng thon thả ưu mỹ, hai chiếc khuyên tai nhỏ nhỏ trên vành tai lại càng khiến cho nàng tăng thêm vài phần diễm sắc.
Nàng chỉ lẳng lặng đứng ở nơi đó, bộ đồng phục vừa vặn ôm lấy thân thể yểu điệu. Mỗi một tấc đường cong trên cơ thể, đều khiến cho người ta ngây ngất như say như đắm.
Đây là một vị tiên tử đã chiếm lấy hết thiên địa tạo hóa. Thế nhưng, điều vừa thốt ra từ trong miệng vị tiên tử này, lại là lời nguyền rủa của ma quỷ!
Soberl toàn lực phát động tiến công!
Tin tức này khiến cho mỗi người ở đây đều thất thần. Mọi người hai mặt nhìn nhau, trong ánh mắt đều là sự sợ hãi không cách nào ức chế được.
Ai cũng biết, điều này có ý nghĩa như thế nào.
Hai trận doanh Phỉ Minh và Tây Ước còn xa mới đến thời khắc cần quyết chiến. Cuộc chiến tranh này mới chỉ tiến vào giai đoạn giữa. Chiến hỏa còn đang lan tràn trên cả bản đồ của loài người, hai bền đều vẫn đang nghĩ hết mọi cách để từng bước từng bước xâm chiếm đối thủ, tích lũy từng chút từng chút thắng lợi. Lúc này, mọi người hẳn là nên ăn ý với nhau mà đảo tới đảo lui tranh đoạt ở khu vực rìa ngoài. Thế nhưng ai mà ngờ được, Soberl vậy mà lại trực tiếp đẩy cuộc chiến tranh này vào giai đoạn quyết chiến tàn khốc nhất.
Một khi đế quốc Binalter toàn lực phát động ở tinh hà Carleston, Cộng hòa Phỉ Dương tuyệt đối sẽ đối đầu không khoan nhượng. Ngọn lửa chiến tranh sẽ như được đổ thêm dầu, cuộn cuộn cuốn phăng qua tất cả.
Đến lúc đó, tinh hệ Reske và tinh hà Carleston chính là hai con rồng lớn trên bàn cờ. Hai bên sẽ vây xung quanh hai con rồng này mà chém giết kịch liệt, trước khi có một bên triệt để ngã xuống, không ai có thể ngăn lại được, và cũng không có ai có thể nắm được diễn biến của cuộc chiến trong tay. Đây tuyệt đối là trận chiến sinh tử không chết không thôi. Có thể tưởng tượng, ở hai nơi này, sẽ tập trung bao nhiêu sức mạnh của hai bên. Mà khi hai luồng lực lượng này va chạm với nhau, đó sẽ một sự thảm khốc tới cỡ nào.
Đã xảy ra chuyện gì, vì sao Soberl lại muốn làm như vậy?
Ngón tay Russell một lần lại một lần di động trên khắp bản đồ tinh hệ. Sau một khắc, ông ta đưa mắt nhìn về phía mập mạp đang ngây ngốc sững sờ.
"Ta?" Mập mạp run rẩy, dùng ngón tay chỉ vào mũi mình.
Russel thở dài, gật đầu. Kỳ thực đáp án đã được Margaret nói ra, mồi lửa chính là một trận chiến ở tinh hệ Long Bow này!
Phải biết rằng, từ trước khi Douglas đánh lén Lam Thạch tinh, Soberl cũng đã điều động hạm đội Humphrey và hạm đội số 5 Deseyker, dùng cho việc đẩy mạnh lực lượng quân sự ở tinh vực Đông Nam. Điều động hai hạm đội khổng lồ một cách bí ẩn như vậy, hiển nhiên không phải là để tấn công tinh hệ Newton. Tuyến đường bay Đông Nam khi đó vẫn còn nằm trong sự khống chế của bọn họ, mục tiêu của Soberl, chính là tinh hệ Reske.
Hắn muốn tiêu hao binh lực của Phỉ Minh ở Reske. Khiến cho cái tinh hệ này biến thành một cái cối xay thịt.
Khi Hastings bệnh tình nguy kịch, khi sức mạnh của Phỉ Minh đã tiêu hao gần như không còn, khi minh hữu như Sous và Jaban đã tiêu hao hết lực lượng cuối cùng, hắn sẽ đích thân lãnh đạo hạm đội vô địch của Binalter mà xuất hiện ở phía đông tinh hà Carleston, quân tiên phong nhắm thẳng vào thủ đô Heidfeld của Phỉ Dương. Quét sạch ngàn quân ngang dọc vũ trụ, hoàn thành đại nghiệp. Đến lúc đó, đế quốc Binalter sẽ trở thành bá chủ độc nhất vô nhị trong toàn vũ trụ.
Có điều chẳng ai nghĩ tới, trước khi chiến cuộc ở tinh vực Đông Nam cởi bỏ tấm màn che, Hastings đa mưu túc trí đã sớm mai phục tập đoàn hạm đội số 19 Phỉ Dương ở tinh hệ Long Bow.
Douglas thành công đánh lén Lam Thạch tinh, cũng triệt để làm rối loạn kế hoạch chiến lược của Soberl.
Humphrey tiến công tinh hệ Long Bow, cơ bản chính là để giữ vững sự thông suốt trên tuyến đường bay chính Đông Nam, vốn là con đường quan trọng mà bọn họ bắt buộc phải đi qua nếu muốn tiến vào tinh hệ Reske.
Nguyên bản, lấy thực lực của hạm đội Humphrey, chiếm tinh hệ Long Bow là chuyện dễ như trở bàn tay. Điểm này, Soberl không hoài nghi, Mikami Yujin không hoài nghi, mà chính bản thân Humphrey cũng không hoài nghi. Cùng với lúc Lam Thạch tinh thất thủ, Humphrey vừa mới đến tinh vực Đông Nam, bất kể có nhìn như thế nào, đây đều là sự quan tâm chiếu cố của nữ thần vận mệnh.
Thế nhưng ai mà biết được, hạm đội Humphrey vậy mà lại thất bại. Sự xuất hiện của một đội quân tạp nham đã hoàn toàn thay đổi kết quả của toàn bộ chiến dịch. Humphrey không chỉ thất bại, mà còn đánh mất tất cả các chiến hạm. Dưới kết quả đó, tinh hệ Long Bow lại một lần nữa bị Phỉ Minh nắm vững trong tay!
Hạm đội Humphrey toàn quân bị diệt, có thể đơn thuần chỉ là một trận chiến bại. Tuy rằng đau, thế nhưng Tây Ước vẫn còn có thể chịu được. Có thể chậm rãi ổn định thế cuộc, từ từ suy tính tương lai, việc này sẽ không có ảnh hưởng quá lớn đối với chiến lược tổng thể. Thế nhưng, Mikami Yujin lại thừa dịp Humphrey tấn công tinh hệ Long Bow mà dốc hết chủ lực của Jaban, cộng thêm sức mạnh lớn nhất mà Sous có thể bỏ ra lúc này, tiến hành đánh lén Reske!
Hai trận một thắng một thua này khiến cho cả chiến cuộc liền trở nên phức tạp.
Có Phỉ Quân cộng với hạm đội Douglas, tổng cộng mười hạm đội cấp A chắn ở tinh hệ Long Bow, chí ít trong ngắn hạn Tây Ước sẽ không thể nào đả thông được tuyến đường bay chính Đông Nam. Mà mất đi tuyến đường bay chính Đông Nam, hai mũi tên nhắm vào tinh hệ Reske trong kế hoạch chiến lược của Soberl sẽ chỉ còn một mũi.
Hai đại đế quốc Sous và Jaban đã dốc hết chủ lực, tuy rằng bây giờ còn đang chiếm thế thượng phong, thế nhưng theo thời gian trôi đi, bọn họ nhất định sẽ phải đối mặt với sự phản công toàn lực của Trenock. Nếu như lại thêm cộng hòa Phỉ Dương gia nhập vào, chỉ dựa vào điểm bước nhảy đi thông đến Reske từ đế quốc Sous, vậy thì không thể nào đủ để chèo chống cho lực lượng chiếu đấu với toàn bộ Phỉ Minh ở Reske. Bất kể là hậu cần hay là viện quân, nếu chỉ dựa vào duy nhất một điểm bước nhảy thì Tây Ước chẳng khác nào phải bước đi trên băng mỏng.
Quan trọng hơn chính là, tinh hệ Long Bow bị cắt đứt, liên quân Tây Ước còn ở lại Bermuda và tinh hệ trung ương Leray sẽ không thể nào tiến lên phía bắc. Nguyên bản binh lực có thể tập trung tạo thành ưu thế cục bộ, giờ đã bị chia thành nhiều phần nhỏ. Kế hoạch chiến lược vốn nghiêm cẩn chặt chẽ, khi mất đi bộ phận binh lực này, cho dù là đích thân Soberl đến Reske thì cũng rất khó đạt được ưu thế chiến lược. Không có ưu thế chiến lược, thứ bị cái cối xay thịt kia xay chính là thịt của bản thân mình!
Cho dù Soberl có máu lạnh tới mức nào, xem Jaban Sous như tốt thí tới mức nào, hắn cũng không thể nào trơ mắt nhìn chiến dịch tinh hệ Reske thất bại.
Rút lui là không thể, chuyện duy nhất còn có thể làm, chính là tấn công.
Tấn công từ nơi nào? Ngoại trừ tấn công tinh hệ Long Bow hoặc tinh hệ Newton, lựa chọn tốt nhất, chính là xuất binh Carleston, kìm chặt lấy Phỉ Minh, để tranh thủ thời gian cho chiến cuộc Reske.
"Ta vẫn không hiểu..." Mập mạp lắc lắc quai hàm: "Soberl sẽ không manh động tới mức đó chứ. Phải biết rằng, khai chiến thì dễ, thế nhưng muốn thu thập cục diện, đó cũng không phải là một chuyện đơn giản. Một khi cuộc chiến giữa hai đại đế quốc siêu cấp trở nên kịch liệt, ai cũng không khống chế được. Mọi người đều phải đưa chân bước theo quán tính của chiến tranh. Điểm này, ngay cả ta còn hiểu, Soberl tại sao lại không chịu suy nghĩ cho cẩn thận?"
Russell khoát tay áo, qua lại mấy vòng, trầm giọng nói: "A Kiện, ta hỏi ngươi, nếu như cục diện đã đến mức đâm lao phải theo lao, mà ngươi lại phát hiện kẻ địch có vũ khí có thể khắc chế đòn sát thủ của ngươi, đồng thời tình báo các mặt đều cho thấy loại vũ khí này còn chưa trang bị quy mô lớn, ngươi sẽ làm như thế nào?!"
Làm như thế nào? Cái này còn phải hỏi sao, tất nhiên là tiên phát chế nhân!
Khuôn mặt mập mạp giật giật, hắn đột nhiên cảm thấy, bản thân thả Humphrey đi dường như là một sai lầm. Thế nhưng nếu không thả, vậy thì khối thịt béo hai hạm đội cấp Tượng lại không nuốt vào miệng mình được... Quả nhiên, cá và chân gấu, không thể nào cùng lấy được. Thục nữ và loli, khó có thể 2P a.
"Không chỉ thế..." Margaret bổ sung thêm: "Ta đã từng cẩn thận nghiên cứu về gã Soberl này. Đối với hoàng thất và giai tầng quý tộc Binalter, ta cũng đã từng nghiên cứu qua. Soberl là cây định hải thần châm của Binalter, thế nhưng, quân đội cũng không phải nằm hoàn toàn trong tay hắn. Nhất là bốn vị công tước bao gồm cả Humphrey, cùng với tám hạm đội cấp Tượng mà bọn họ nắm trong tay. Những hạm đội này, Soberl vẫn luôn muốn thu vào trong tay mình."
"Thế nên... Ý cô là, Soberl sẽ mượn cơ hội này..." Russell gật đầu tiếp lời.
"Đúng!" Margaret quả quyết khẳng định: "Hắn sẽ mượn cơ hội này để thay đổi hình thức thống lĩnh sáu hạm đội cấp Tượng còn lại. Humphrey bị bắt dẫn đến hạm đội không đánh mà hàng, đây chính là cái cớ tốt nhất cho hắn. Tình huống như vậy, hắn sẽ không cho phép xuất hiện lần thứ hai. Đối với hoàng thất Binalter mà nói, cũng là như vậy. Bọn họ thà rằng những chiến hạm này đồng quy vu tận với chúng ta, cũng không muốn chúng rơi vào trong tay chúng ta."
"Nói như vậy, tình cảnh của tên Humphrey kia chẳng phải là rất nguy hiểm sao?" Chekhov ở bên cạnh chen vào nói.
"Humphrey rất thông minh, trong bốn đại gia tộc hắn là kẻ gần gũi nhất với Soberl." Margaret bĩu môi, cất giọng thanh thúy: "Hắn giữ nguyên được bộ hạ của mình, lại cho Soberl tình báo và cái cớ, chỉ cần Soberl không động tới, vậy thì ai cũng không làm gì được hắn! Nếu không phải vậy, hắn thà đầu hàng chúng ta cũng sẽ không quay về."
Gian phòng lâm vào trong trầm mặc, nghĩ tới cuộc chiến trong tương lai, chẳng biết sẽ có bao nhiêu chiến sĩ bị hai chiếc cối xay thịt khổng lồ kia nghiền nát. Trong lòng tất cả mọi người đều là sự nặng nề không gì sánh được. Chỉ cần tưởng tượng tới tràng cảnh kia thôi, cũng đã làm cho lòng người run rẩy.
"Trong khoảng thời gian ngắn, Phỉ Minh không có khả năng phản công Thương Lãng tinh..." Margaret quay đầu dừng lại trên mặt mập mạp, hỏi lần nữa: "Ngươi còn muốn đi nữa không?"
"Mắc mớ gì không đi?"
Kẻ nói chuyện là Rắm Thối. Tên tiểu hỗn đản này buông góc áo Margaret ra, tung người một cái cưỡi lên bả vai mập mạp, rút điếu xì gà trong miệng mập mạp ra bỏ vào miệng mình, nhàn nhạt nói: "Lão bà của hắn ở Thương Lãng tinh, đừng nói là Mikami Yujin (Tam Thượng Du Nhân), dù có là Tứ Hạ Du Cẩu thì hắn cũng sẽ đi."
Đối mặt với Margaret và Phương Hương đang trợn mắt há mồm, mập mạp đầy hư vinh mà dựng lớn gan, nghiến răng nghiến lợi vểnh mặt lên: "Đàn ông mà, nếu cả người phụ nữ của mình còn không cứu, thì còn làm đàn ông gì nữa?!"