Điền Hành Kiện thần tình chán nản rời khỏi khoang giam giữ ở tầng dưới cùng, mệt mỏi đi vào thang máy.
Cánh cửa kim loại của thang máy khép lại, đem hành lang âm u của khoang giam giữ ngăn cách ở bên ngoài. Trong thang máy to lớn, ánh đèn chói mắt rực rỡ. Trên màn hình biểu thị số tầng, các con số đang yên lặng biến đổi. Ngoại trừ tiếng máy nâng phản tác dụng khi thang máy trượt lên phía trên phát ra âm thanh rất nhỏ cơ hồ như không thể nghe rõ ra, không còn chút âm thanh nào khác.
Cả thế giới, an tĩnh đến đáng sợ!
Mập mạp im lặng mà thở dài, nhấn xuống nút dừng khẩn cấp. Thang máy nhận lệnh lập tức làm ra phản ứng, ngừng lại.
Chậm rãi ngồi trên nền thang máy lạnh lẽo, mập mạp nhìn cánh cửa thang máy đang đóng chặt, ngẩn người.
Mời vừa rồi, ngay khi Barbarossa cực kì thức thời mà khai ra bảo tàng, thì một binh lính Leray đã vội vã vọt vào trong khoang giam giữ, với một tin tức, hoàn toàn đánh nát niềm vui sướng của mình.
Liên bang Salerga rút khỏi chiến tranh! Tinh hệ Bermuda toàn diện lui lại, Leray lui về giữ tinh hệ trung ương!
Mặc dù sớm đã dự đoán hết thảy những chuyện có thể xảy ra đối với cái nước láng giềng này, thế nhưng, khi tin tức này được chứng thực, mập mạp vẫn như cũ cảm thấy một sự tuyệt vọng nặng nề!
Bên ngoài cánh cửa thang máy đóng chặt, chắc hẳn, đã loạn thành một đoàn rồi. Vừa mới tìm được đường sống trong chỗ chết dưới sự truy kích của hạm đội Tây Ước, những đồng bào Leray này, lúc này chính là sẽ kinh sợ cùng bất an đến thế nào,
Quốc nội ư? Chiến cuộc đã chuyển biến xấu đến như thế nào đây? Đám chính khách như cỏ đầu tường kia (ý nói gió chiều nào theo chiều đấy), lúc này có phải là đang ló mặt ra, cố gắng mang Leray đi lên một con đường khác? Hamilton, Mikhailovich, còn có sư phụ Russell vốn đã sứt đầu mẻ trán, giờ phút này hiện đang làm gì? Ngồi bên trong phòng họp khói thuốc lượn lờ, hay là đang hướng Bộ chỉ huy tối cao liên quân Phỉ Minh báo cáo khẩn cấp?
Từng ý nghĩ trong đầu đang quay cuồng rối rắm, đầu đau như muốn nổ tung.
Từ cái ngày Gatralan xâm lấn Leray trở đi, cái quốc gia hòa bình được 300 năm này, đã bị từng bàn tay vô hình đưa đẩy, chạy điên cuồng trên con đường chiến tranh. Vì vinh quang và tự do của cái quốc gia này, vì không muốn bị xâm lược, từng nhóm từng nhóm thanh niên Leray, đang ở chiến trường tanh máu mà ra sức chiến đấu.
Mà sự chống cự này, hiện tại xem ra, chính là vô lực đến mức nào.
Cái cuộc chiến tranh ép buộc đặt vào người Leray này, sau ba năm, rốt cuộc đi tới đoạn cuối.
Địch nhân của Leray, đã không còn là người Gatralan trên tinh cầu Milok nữa, mà là Jaban, là Deseyker, là Sous, là Binalter những con quái vật khổng lồ này! Tương lai, cõ lẽ còn cả Salerga!
Đánh nhau suốt ba năm, lần lượt vào sinh ra tử, vậy mà chỉ đổi lấy một cục diện thối nát khắp nơi.
Mập mạp cuộn mình ở trong góc thang máy, móc ra một tờ giấy, dùng bút vẽ ở trên mặt một cái ký hiệu suy diễn, rồi tiếp tục, thế nhưng thế nào cũng không nghĩ ra. Một cảm giác suy yếu vô lực, trong nháy mắt này đã tập kích hắn, khiến cho hắn không thở nổi.
Bản thân mình còn có thể làm cái gì nữa đây?
********************************
Helen đem camera đặt trên giá đỡ ba chân, bật máy.
Phân cảnh camera sớm đã điều chỉnh tốt, theo ánh đèn đỏ sáng lên, mấy ống kính đã bắt đầu quay phim.
Đây đã là ngày thứ ba sau khi đến căn cứ hải tặc rồi. Cùng một nơi, cùng một màn ảnh, Helen mỗi ngày lúc 10 giờ sáng, đều đứng ở chỗ này quay phim nửa giờ, sau đó lại đến xưởng tàu chụp một bộ ảnh.
Đây là một đoạn ghi chép chiến trường cô độc.
Tất cả các hình ảnh, đều ghi chép một cách trung thực từng li từng tí những sự việc xảy ra trên đường chạy trốn tới nay… Ở bên trong căn cứ sắt thép u ám lạnh như băng này, có một nhóm binh lính rời xa tổ quốc, đang chuẩn bị cho cuộc trở về gian nan.
“Trở về rồi thì có thể là được gì đây?”
Helen khẽ cắn môi, ngơ ngác nhìn đại sảnh với không khí trầm lặng trên màn ảnh.
Ở trong căn cứ bí mật này, không có bất cứ con đường nào liên lạc được với bên ngoài… Để tránh bại lộ, mạng dân dụng, thiết bị trung chuyển thông tin quân sự, thông tin tuyến đường bay... hết thảy đều không có. Các duy nhất để biết được tin tức từ bên ngoài, chỉ có thể dựa theo quy củ của hải tặc, mỗi ngày chạy ra hai chiếc tàu bảo vệ điện tử.
Ngay hôm nay, một chiếc tàu bảo vệ trong số đó đã giả mạo thành tàu chở khách đi trên tuyến vận tải rồi gia nhập vào kênh thu thập thông tin, mang về tin tức khiến cho tất cả mọi người đều bất ngờ… Liên bang Salerga rút khỏi chiến tranh.
Khi nghe được tin tức này, mọi người đều choáng váng. Mà tin tức tiếp sau đó, lại càng khiến cho người ta không thể tiếp nhận… Chủ tinh Lunderbia của tinh hệ Bermuda, bởi vì yêu cầu chiến lược, đã bị bắt buộc phải buông tha. Hàng trăm vạn quân đội, được hạm đội liều mạng tiếp ứng, làm cuộc đại rút lui.
Lục quân Jaban, cơ bản đã chiếm lĩnh được Lunderbia. Hạm đội Tây Ước, cũng đã phong tỏa toàn bộ các con đường kể cả các tuyến đường bay.
Điều đó có nghĩa là, đường về nhà, đã hoàn toàn bị cắt đứt!
Tất cả mọi người đều nghĩ không ra, Salerga, cái quốc gia với cùng chế độ liên bang này, chính là nước láng giềng thân cận của Leray, có trợ giúp cực lớn, đồng thời cũng là thông đạo duy nhất từ Leray qua Cộng hòa Trenock. Giờ phút này, sự rút lui của bọn họ, đối với Leray mà nói, không thể nghi ngờ là một đòn hiểm.
Bọn họ tại sao lại có thể không chút quan tâm mà rời đi như vậy? Việc đó cùng đầu hàng thì có gì khác nhau? Ngọn lửa chiến tranh, vẫn chỉ là thiêu đốt ở trong lãnh thổ của Leray. Salerga ở trong trận chiến này, xuất lực chỉ là vài đơn vị hạm đội hỗn hợp cùng với một chút tiếp tế, tiếp viện!
Đám chính khách nhu nhược của cái quốc gia nhu nhược này, tưởng rằng bọn họ có thể từ trong tay Tây Ước đạt được cái gì?
Đại sảnh rộng lớn của căn cứ, là một thể kiến trúc kim loại hình trứng, nằm ở tầng thứ nhất bên trong chiếc chiến hạm vận tải khổng lồ.
Giữa đại sảnh, là một bức tượng điêu khắc hình hải tặc độc nhãn bằng kim loại. Tên hải tặc thấp lùn cường tráng, trong tay cầm theo một thanh loan đao, vẻ mặt dữ tợn, ánh mắt lấp lánh nhìn về phía trước. Xung quanh bệ đứng của hắn, là mấy mảng ống năng lượng thô to đặt nửa lộ trên mặt đất, hướng về các khoang bốn phía, cung cấp năng lượng phục vụ hệ thống duy trì sự sống cùng hệ thống cân bằng.
Bên ngoài khoang cao hai tầng, là một vòng lan can làm thành lối đi, liên kết đại sảnh cùng với cầu thang kim loại. Vách khoang kim loại được găm chặt bởi từng hàng đinh giữa cột trụ, phía trên không có chút trang trí nào, chỉ có một ít hình graffiti cổ quái kì lạ của đám hải tặc.
Hình ảnh cơ quan sinh dục được vẽ cách điệu, hình phụ nữ lõa thể quái dị,... cuộc sống của hải tặc, thoạt nhìn cũng rối rắm giống như mấy hình vẽ graffiti này.
Trong màn ảnh, đại sảnh căn cứ càng lúc càng tập trung nhiều người.
Sau khi nhận được cái tin tức không hay ho gì kia, nguyên bản công việc thanh lý sửa chữa chiến hạm, tiếp tế tiếp viện cùng dọn dẹp căn cứ hải tặc đang diễn ra với khí thế ngất trời, hiện tại đều đã ngừng cả lại.
Các chiến sĩ sắc mặt trầm trọng đứng lại cùng với nhau. Trên tay bọn họ vẫn còn đang cầm công cụ, trong tay đang lưu lại vết dầu mỡ đen, mà y phục trên người bọn họ, vốn đã thấm đẫm mồ hôi, đang bốc lên làn hơi bởi hệ thống sưởi.
Toàn bộ đại sảnh một tràng tĩnh mịch, một cảm giác ưu thương đang vô thanh vô tức lan tràn. Trong màn hình, Helen có thể thấy được rõ ràng vẻ mờ mịt trên khuôn mặt của các chiến sĩ, có thể cảm nhận sâu sắc được một sự bi ai, một sự tuyệt vọng từ trong lòng bộc lộ ra không thể che dấu được.
Ai có thể tới nói cho những chiến sĩ đang rời xa tổ quốc này, rằng bọn họ nên đi nơi nào?
Và ai sẽ lại tới nói với bản thân mình, rằng mình nên đi nơi nào?
Hiện tại nhớ lại lúc ban đầu, khi Leray tuyên chiến với các nước Tây Ước, chính mình đã đứng ở trước mặt dân chúng Leray mà nói rằng tuyệt đối sẽ không bị chinh phục, đó là sự kiên định đến mức nào. Rồi khi nhìn những thanh niên Leray vọt tới chỗ báo danh, từng đơn vị bộ đội vì nghĩa không sờn mà bước lên tiền tuyến, đó là nhiệt huyết sôi trào đến mức nào.
Mình đã từng liên tiếp mơ mộng được làm một phóng viên chiến trường, đi theo sau bọn họ, dùng camera, ghi lại tràng cảnh thắng lợi của liên bang...
Mà hiện tại, mình vậy mà lại chỉ có thể trốn ở trong cái căn cứ hải tặc sâu trong vũ trụ này, dùng máy ảnh mà ghi lại sự mê mang cùng thê lương của các chiến sĩ. Nơi này không có nhiệt huyết sôi trào, cũng không có chiến đấu kịch liệt, tất cả mộng tưởng, sau khi nhận được được tin tức từ liên bang Salaga, đều đã biến mất không còn bóng dáng.
Vuốt ve camera, Helen liền phát hiện ra, lý tưởng của mình ở trước mặt sự thật tàn khốc, vậy mà lại không chịu nổi được chỉ một cú đả kích như vậy.
Cái gì mà phóng viên chiến trường chứ, camera ghi chép lịch sử thì có tác dụng gì. Nhìn những ống kính màn ảnh này, bất quá chỉ là như Robinson vạch lên từng vạch đếm ngày ở trên cọc gỗ mà thôi.
Khi Leray cuối cùng thất bại trong cuộc chiến này, những hình ảnh này, ngoại trừ lấy ra làm tư liệu lịch sử cho kẻ thất bại ra, còn có ý nghĩa gì khác chứ?
Trước kia, nhìn trên TV phát đi phát lại những đoạn băng kích động lòng người, hình ảnh chiến đấu rầm rộ kịch liệt hoành tráng, bất quá chỉ là do những người theo chủ nghĩa lãng mạn chắt lọc từ chiến tranh. Chỉ có chân chính bước lên chiến trường, thì mới phát hiện ra, sự lãng mạn mang sắc màu của máu này, chính là tàn khốc như vậy, đơn điệu như vậy, khiến cho lòng người đau đớn giày vò như vậy!
Chầm chậm lật lại những hình ảnh của ngày trước, ngón tay của Helen dần dần ngừng lại trên màn cảm ứng.
Trên màn hình, cái gã mập mạp kia đang rống giận với vẻ mặt dữ tợn, màn hình không mở âm thanh, cũng lờ mờ có thể nhận ra hắn mắng cái gì…
Helen lắc đầu, nàng thủy chung vẫn không thể đem cái tên mập mạp thô tục này liên hệ lên cùng vị anh hùng Liên bang kia.
Mở âm lượng, nàng nhớ kỹ, kế tiếp, trong tiếng rống giận dữ của mập mạp, tàu {Rose Brand} cứ thế mà vọt tới, chắn ngang giữa làn lửa đạn đang giăng khắp nơi.
Còn mình khi đó, chính là không có chút khiếp sợ nào.
Trong bầu không khí cuồng nhiệt khiến cho tâm trí trống rỗng kia, bản thân mình đang gắt gao ôm chặt lấy camera, ghi chép hết thảy những việc xảy ra trong phòng điều khiển chính.
Trong màn ảnh, một tràng ồn ào… Thông tin viên đang gửi tín hiệu tới tàu chỉ huy, quan sát viên đang hét lên điên cuồng tới khàn cả giọng, nhân viên rada đang liên tục hùng hổ vạch nhiễu bắt tín hiệu. Trên khuôn mặt của mỗi người, đều mang theo một màu đỏ bừng không bình thường.
Sau đó, chiến hạm liền gia tốc, đột nhiên đâm vào phần đuôi tàu khu trục của địch nhân.
Chuyển hướng, gia tốc, thoát ly… Giống như một khắc chạy khỏi cõi chết, lại nhìn hình ảnh ngay lúc đó, một cảm giác tê dại như điện giật chạy khắp toàn thân Helen.
Trên hình ảnh, tất cả mọi người đang nhảy dựng lên, vỗ tay vui sướng với nhau!
Helen ngẩng đầu lên, nhìn chung quanh, nàng chợt phát hiện ra, chính mình đã rất lâu không nhìn thấy cái gã mập mạp kia rồi. Lúc này, cái gã mập mạp chết tiệt luôn khiến cho người ta nhìn không thấu kia đang làm gì? Vẫn còn đang ngồi rút mỡ trên người đám hải tặc sao?
Theo ánh mắt của các chiến sĩ, Helen đã nhìn thấy Chekhov. Vị hạm trưởng chỉ huy tàu [Rose Brand] này, hiện tại khuôn mặt đang âm trầm như sắt ám khói. Ở phía sau ông ta, mấy vị sĩ quan trên chiến hạm, sắc mặt cũng thâm trầm như vậy mà đứng nghiêm. Cách chỗ bọn họ đứng không xa, là cửa thang máy treo.
Trước cửa sảnh thang máy hình tròn, một binh sĩ Leray đang ủ rũ lấy tay điều khiển mấy chiếc robot vận tải nâng mấy thùng kim loại chở đạn dược to như quả núi nhỏ đưa lên xe ray kéo.
Không biết là vô tình hay cố ý, cứ cách vài giây, Chekhov, rồi mấy vị sĩ quan cùng với tất cả các chiến sỹ trong đại sảnh, đều sẽ ngẩng đầu nhìn về phía đèn hiển thị của thang máy treo.
Thế nhưng, đèn hiển thị vẫn chỉ là màu đỏ báo hiệu trục trặc.
Bọn họ lo âu mà thất vọng thu hồi ánh mắt, qua được một lát, lại lặp lại một lần nữa. Mà đối với chiếc thang máy ở bên cạnh đang mở rộng, bọn họ ngay cả liếc mắt cũng không liếc một cái!
Người tụ tập ở trên đại sảnh càng lúc càng nhiều, ngoại trừ các chiến sĩ trên chiến hạm [Rose Brand] ra, còn có đám người buôn lậu ở trên tàu [Audrey]. Bọn họ tựa hồ đã cảm thấy được điều gì. Đám học viên hơn trăm người, nguyên bản hiện tại hẳn là đang ở trong học viện quân sự Trenock để tiến hành trao đổi học hỏi kia, giờ cũng đang lẳng lặng đứng ở trong đám người.
Chỉ có một người không có ở đây, chính là cái gã mập mạp kia.
Vị anh hùng bình dân nổi tiếng nhất từ trước tới nay của Leray, người đã chỉ huy chiến hạm [Rose Brand], kỳ tích chạy ra được đường sống kia.
Hắn đang ở nơi nào?
*************************************
Tinh cầu Lunderbya, giờ phút này, cuộc rút lui đã đến thời khắc mấu chốt nhất.
Từ vũ trụ nhìn xuống , mười chín thành thị trải rộng cả tinh cầu , đã biến thành địa Ngục với tiếng pháo nổ rung trời, khói thuốc súng tràn ngập.
Từng bộ binh Leray mặc chế phục màu nâu sẫm, trong đám bùn đất do đạn pháo cày lên, trong mưa bom bão đạn, đang liều mạng chống cự. Từng chiếc robot của Liên bang , ầm vang vượt qua các chiến hào giăng khắp mọi nơi, vừa tập kết, vừa liều mạng nổ súng.
Mà ở phía sau bọn họ không quá vài km, vô số binh sĩ trên quần áo vẫn còn lưu vết bùn đất cùng khói súng, đang trầm mặc mà xếp thành hàng đi lên chiến hạm vận tải. Trong số bọn họ, có người đang bị thương, có binh sĩ y tế và y tá đang mang theo hòm thuốc, có sĩ quan đang ôm tài liệu, còn có cả binh sĩ sửa chữa đang bận rộn cùng với bộ đội phòng không.
Chiến hạm vận tải đang không ngừng hạ xuống.
Dưới sự yểm hộ của không quân mặt đất cùng hạm đội vũ trụ, từng chiếc phi thuyền to nhỏ đủ loại kiểu dáng đang chứa đầy các binh sĩ cùng dân chúng xa xứ, rồi bay lên vũ trụ mênh mông. Thông qua tuyến đường bay khẩn cấp vẫn còn nằm trong tay hạm đội quân viễn chinh Đông Nam số 1 của Phỉ Minh, bay về phía tinh vực trung ương của Leray.
Tinh hệ Bermuda thất thủ, đã thành kết cục đã định!
Tàu chỉ huy {Kaztania} của hạm đội hỗn hợp số 3 Leray, giờ phút này đã biến thành một Bộ chỉ huy tiền tuyến trong vũ trụ. Vô số sĩ quan và tham mưu đang vội vã chạy qua chạy lại, tiếng bước chân, tiếng kêu to xen lẫn với âm thanh điện tử trong tàu chiến huyên náo hỗn loạn ở một chỗ. Bầu không khí đã khẩn trương tới tột đỉnh.
Trong khu điều khiển chính, Russell đang ngồi yên lặng.
Toàn bộ kế hoạch, một khắc sau khi biết được Liên bang Salerga rút khỏi chiến tranh, cũng đã được hoàn thành rồi. Hiện tại, cần chỉ là chấp hành.
Từng chiếc phi thuyền kéo theo dòng xả ion thật dài, xẹt qua bên ngoài cửa sổ mạn chiến hạm, dần dần đi xa. Tiếp theo cuộc đại rút lui khỏi Lucerne, đây là lần thứ hai Russell chấp hành một cuộc rút lui liên quan đến hàng ngàn vạn người. Hai lần rút lui này, cũng đã cho Russell ấn tượng rất sâu sắc.
Người Leray luôn luôn có thể tổ chức lại một cách chặt chẽ, chấp hành mệnh lệnh đâu vào đấy. Không có oán giận , không có hỗn loạn. Bọn họ chỉ là trầm mặc mà bước lên trên chiến hạm vận tải rời đi. Tất cả các phi thuyền có thể sử dụng đều đã dùng. Trẻ em, phụ nữ cùng người già được ưu tiên đưa lên phi thuyền.
Từng sư đoàn bộ binh, từng sư đoàn thiết giáp, vẫn tập hợp chỉnh tề ở tiền tuyến. Bọn họ được giao làm đội quân dự bị, khi chiến cuộc tiền tuyến chuyển biến xấu thì sẽ xông lên phía trước, tranh thủ thời gian cho cuộc rút lui.
Hạm đội Liên bang đã dùng hết khả năng để xuất hiện ở tinh hệ Bermuda. Bọn họ chống cự lại quân địch gấp mấy lần mình, anh dũng mà không liều lĩnh. Bọn họ luôn có thể sử dụng cái giá ít nhất để cuốn lấy địch nhân, giống như từng con hồ ly đang bảo vệ con của mình.
Đây là một cái quốc gia xứng đáng được tôn kính.
Đáng tiếc, trong cuộc chiến tranh này, Leray cùng Gatralan giống nhau, cuối cùng đều không tránh được vận đen thất bại.
Russell thở dài, nhìn qua bản đồ vũ trụ trên đài điều khiển chính, trong lòng không biết là đang mang một loại tư vị gì.
Là một nhà quân sự có nhãn quan nhạy cảm, Russell biết, kỳ thực chỉ cần Leray có thể cố gắng trụ vững thêm một năm nữa, thế cục chiến tranh , sẽ phát sinh biến hóa sâu sắc.
Trong vòng một năm, Tinh Hà Carleston, tất sẽ có một trận chiến!
Soberl cùng Hastings, đã bố trí kết thúc ở Tinh Hà Carleston. Sở dĩ không có phát sinh giao phong quy mô lớn, là bởi vì hai người kia, đều đang ước thúc quân đội của chính mình.
Bọn họ không muốn nhìn thấy thế cục vũ trụ bởi vì sự sống mái của hai cường quốc siêu lớn, mà sinh ra bất cứ biến hóa gì. Biến hóa chỉ có thể ở trong hai siêu cường quốc. Địa vị lãnh đạo của bọn họ, chính là tuyệt đối không cho kẻ khác nhúng chàm, kể cả đồng minh của mình cũng không được!
Cho nên, tinh vực Đông nam, sẽ trở thành chiến trường để cho hai đại quốc dò xét lẫn nhau. Bọn họ đem các nước đồng minh của mình từng nước đẩy lên, để cho bọn họ tranh đấu cắn xé lẫn nhau.
Thế nhưng, một số quốc gia, luôn luôn có tính toán của riêng mình.
Trenock đúng là như thế, Sous cùng Jaban cũng là như thế. Những quốc gia này, cũng không phải dễ dàng là có thể bị chỉ huy như vậy. Mỗi một hành động của bọn họ, đều là theo một nguyên tắc tuần hoàn, đó chính là ích lợi của quốc gia.
Trenock không xuất binh, chính là không muốn trở thành tiêu điểm mâu thuẫn trước khi Carleston bộc phát chiến tranh. Mà dã tâm của Sous cùng Jaban lại còn lớn hơn nữa, sở dĩ bọn họ xuất binh đi tinh vực Đông Nam, chính là vì để thâu tóm Salerga, thâu tóm Leray, lại thâu tóm Gatralan... Trong lịch sử, hai cái quốc gia này, chính là đại biểu cho từ tham lam! Bọn họ nằm mơ cũng muốn trở thành siêu cường quốc tiếp theo!
Mỗi phía đều có bàn tính vũ trụ của chính mình!
Thế nhưng, bất luận là cái bàn tính này nên đánh như thế nào, sự giằng co ở Tinh Hà Carleston đang từng bước thăng cấp, cũng lại là sự thật.
Soberl cùng Hastings đều đang tìm kiếm cơ hội, thật cẩn thận tìm kiếm khuyết điểm của đối thủ. Không biết khi nào, bọn họ sẽ hung hãn mà xuất thủ một kích lôi đình!
Chỉ có làm cho hai cái siêu cường quốc này hoàn toàn chém giết nhau ở Tinh Hà Carleston, hai liên minh, mới có thể buông ra tinh vực Đông Nam, đem trọng điểm chiến tranh, dời tới nơi mà nó vốn nên ở. Dù sao thì, bất kể là Tây Ước hay là Phỉ Minh, thua ở Tinh Hà Carleston đều sẽ không dậy nổi.
Một khi quốc gia đứng đầu của liên minh thất bại, phản ứng dây chuyền nối gót tới, đều là trí mạng!
Tới lúc đó, quân đội của Liên bang Naga cùng đế quốc Deseyker, đều sẽ vận chuyển về hướng Tây của đế quốc Binalter. Mà Cộng hoà Ryan, Cộng hòa Trenock của Phỉ Minh, sẽ lại bắt tay nhau chống lại sự tiến công của Sous và Jaban. Leray còn có thể bị công kích, tuy nhiên, tuyệt đối sẽ không còn là trọng điểm của chiến tranh.
Đáng tiếc, hết thảy những thứ này, chỉ là lý luận. Jaban cùng Sous, tuyệt đối sẽ không cho Leray cơ hội để thực tế hóa cái lý luận này.
Đừng nói một năm, mà ngay cả thời gian nửa năm, Tây Ước cũng sẽ không cho! Bọn họ sẽ duy trì liên tục phát động tiến công không ngừng nghỉ, cho đến tận khi hoàn toàn đả thông thông đạo Leray mới thôi! Mà Cộng hòa Phỉ Dương và Cộng hòa Trenock, có thể sẽ xuất binh vào lúc Leray gặp nguy hiểm nhất, hoặc cũng có thể, sẽ trực tiếp triển khai công kích ở Carleston.....
Mặc kệ thế nào, Leray cũng tàn đời rồi. Cái quốc gia này, sẽ trở thành một mảnh đất khô cằn, rồi trở thành một nước phụ thuộc không quan trọng gì.
Russell dùng ngón tay hư chỉ vào bản đồ tinh vực, mép bản đồ liền hướng lên trên. Trong không gian lập thể giữa mấy cái quốc gia Leray, Salerga, Trenock, Sous, Jaban, Tatarnia, Pudituoke này, còn có một cỗ lực lượng khác.
Cho tới nay, cỗ lực lượng này, đều vẫn chạy bên bờ rìa của xã hội chủ lưu. Bọn họ có cách sinh tồn của riêng, bọn họ có hình thái xã hội riêng, bọn họ chia rẽ, bọn họ là một đám cướp khát máu, bọn họ là kẻ lừa đảo, lính đánh thuê, thương nhân, người mạo hiểm cùng hải tặc.
Bọn họ không nói tín nghĩa nhất nhưng vừa lại trọng tín nghĩa nhất, bọn họ lấy thực lực để cân nhắc hết thảy, bọn họ trắng trợn mưu sát, trộm cắp, cướp bóc.
Ở đó là Thiên đường, ở đó, cũng là Địa ngục!
Nếu như, có thể đạt được sự trợ giúp của cỗ lực lượng này, Leray nói không chừng còn có thể vượt qua được. Đáng tiếc, vào lúc Bộ Thống soái tối cao đang lập kế hoạch hướng về cỗ lực lượng này, thì người thích hợp nhất để lãnh đạo cỗ lực lượng này, vậy mà lại biến mất.
Hắn còn sống không?
Hắn đang ở nơi nào?
************************************
Trong đại sảnh căn cứ, vẫn yên tĩnh như trước.
Chekhov hút thuốc hết điếu này đến điếu khác, thỉnh thoảng lại nhìn vào cửa thang máy đang đóng chặt mà ngẩn người.
Bầu không khí, trong sự yên lặng khác thường, có vẻ có chút áp lực.
Các chiến sĩ đang nhìn vị hạm trưởng của mình. Bọn họ biết, hạm trưởng cùng bọn họ giống nhau, đang chờ đợi người kia xuất hiện. Trong khoảng khắc như thế này, một người đã từng cứu ra hai trăm bảy mươi tù binh, bắt sống James, sáng lập ra vô số kỳ tích rồi lại đã mang theo chính mình tìm được đường sống trong chỗ chết mà đi tới được cái căn cứ này, có lẽ hắn mới có thể nói cho mọi người biết, tương lai, là nên làm như thế nào.
Chờ đợi dài dằng dặc, đã biến thành một sự trông mong.
Cảm xúc mê mang mà tuyệt vọng, chờ mong một người đến, dùng thanh âm của hắn để xua tan đi tất cả.
Tất cả mọi người đang yên lặng chờ đợi .
Cho đến khi đèn hiển thị thang máy từ màu đỏ, biến thành màu xanh lục.
Nhìn thang máy hướng lên trên từng tầng một, cả đại sảnh đột nhiên rối loạn hẳn lên. Tất cả mọi người đều không kìm lòng được mà vọt qua.
Helen đem màn ảnh của camera, nhắm ngay vào cửa thang máy.
Mặc kệ như thế nào, nàng cần phải thực hiện chức trách của mình. Chiến tranh, đã mất đi sự lãng mạn, có lẽ, vẫn sẽ còn dư lại một chút kỳ tích lẫn vui mừng. Cho đến khi mọi chuyện hết thảy đều kết thúc, quay đầu nhìn lại, một số chi tiết nho nhỏ, có lẽ chính là bước chuyển ngoặt của vận mệnh.
Hiện tại, việc cần phải làm, chính là ghi lại đoạn lịch sử này.
Cửa thang máy đã mở ra rồi.
Theo một làn hơi cuộn lên, mái tóc rối thành một đoàn, áo quần mở phanh, gã mập mạp với mắt đỏ hồng đã đi ra. Trên tay của hắn, vẫn nắm một tờ giấy nhăn nhúm vẽ đầy các ký hiệu kỳ quái. Hắn đem tờ giấy kia nắm cứ thật chặt như vậy, phảng phất như đang nắm một cây cỏ cứu mạng!
Mập mạp khoát tay áo. Khác với vẻ mặt hi ha tươi cười trong dĩ vãng, hiện tại trên khuôn mặt xanh xám kia của mập mạp, biểu tình dữ tợn dị thường.
Ở trước mắt bao người, mập mạp đi thẳng về phía Helen.
Nhìn mập mạp trong màn ảnh càng đi càng gần, Helen không khỏi có một tia bối rối. Hắn lại muốn làm gì?
Mập mạp từ sát bên người Helen đi qua. Ánh mắt của hắn, nhìn chằm chằm không đổi vào bức tượng hải tặc độc nhãn khổng lồ điêu khắc bên cạnh Helen.
“Thân phận hải tặc, đã định trước ra phương thức cất giữ tài phú của hải tặc..... Ngoại trừ một số ít cổ phiếu ở Cảng Tự Do gửi trong ngân hàng ra, đại bộ phận đều lấy hình thức của kim loại nặng, cất giữ ở trong căn cứ."
Trong căn cứ, vang lên thanh âm của mập mạp. Hắn tựa hồ đang lầm bầm một mình, lại vừa như là đang nói chuyện với mọi người.
“Không giống với vàng bạc, châu báu ở thời đại viễn cổ, kim loại quý hiếm hiện tại, chính là từ thời đại Trái Đất cổ tới nay, các nguyên tố kim loại..."
“....quý hiếm nhất. Ở thời đại Trái Đất cổ, giá trị của kim loại nguyên chất, chính là gấp năm mươi vạn lần giá vàng. Cho dù tới ngày nay, vàng, cũng như các kim loại quý hiếm truyền thống đã trở thành những kim loại bình thường nhất…”
Sau khi giải thích một phen, mập mạp xoay người, nhìn Chekhov đang ở phía sau hắn nói: “Thời điểm hiện tại, giá trị thị trường là năm nghìn Phỉ Nguyên!”
Không biết vì sao, sự giảng giải hoàn toàn không hề liên quan với điều đang chờ đợi này, ở trong lòng mọi người, lại làm dậy lên một đợt sóng rung động khó nói lên lời.
Mọi người tập trung nhìn mập mạp dùng ngón tay chỉ vào bức tượng hải tặc độc nhãn, nghe hắn nói tiếp: “Cái pho tượng cao ba mét này, thân thể chính là làm từ các hợp kim với giá trị xa xỉ. Mà bộ phận đầu của hắn, là hoàn toàn dùng vàng ròng đúc thành.”
“Chúng ta làm một phép tính toán.” Mập mạp bấm đốt ngón tay.
“Một kg. Chiếc đầu của pho tượng, chính là giá trị mấy trăm triệu!”
Trước khi mọi người tính toán ra kết quả, mập mạp đã đưa ra đáp án.
“Một chiếc chiến hạm như [Rose Brand], tính ra giá trị chế tạo tương đương, cũng bất quá chỉ là chín nghìn vạn Phỉ Nguyên mà thôi. Một chiếc tuần dương hạm hạng nặng cấp [Cuồng Sa] của Cộng hòa Phỉ Dương, giá trị chế tạo cũng chỉ có không quá bốn trăm triệu Phỉ Nguyên! Có thể nói, mấy chục năm tích lũy của đoàn hải tặc Râu Đỏ, đều nằm ở trên bức tượng điêu khắc này!”
Trong đại sảnh trầm lắng.....
Nhìn chằm chằm vào chiếc đầu của bức tượng hải tặc độc nhãn, mập mạp đột nhiên vẻ mặt dữ tợn cười ha ha.
Hắn cơ hồ cười đến gập cả người: “Cái pho tượng này! Đủ cho chúng ta ở Cảng Tự Do mua đầy đủ đồ ăn cùng vật chất, đủ cho chúng ta đem nơi này, biến thành một căn cứ quân sự! Chúng ta mặc dù không có nhà máy công nghiệp quân sự, không có trang bị, thế nhưng chúng ta lại có tiền, có chiến sĩ, có những nghiên cứu viên ưu tú nhất!”
“Nếu như chúng ta trở thành hải tặc, cả thế giới Tự Do, đều sẽ là của chúng ta......” Thanh âm cuồng nhiệt của mập mạp, đang quanh quẩn trong đại sảnh.
Tất cả mọi người đều bị lời nói của mập mạp làm cho sợ ngây người.
“Liệt tổ liệt tông phù hộ chúng ta. Cho chúng ta một cái căn cứ như vậy. Cho chúng ta một cái bảo tàng của hải tặc.”
Mập mạp cười lớn: “Bọn chúng không phải đã chặt đứt đường về nhà của chúng ta sao? Bọn chúng không phải là muốn cho Leray, cứ như vậy mà ngã xuống sao?...... Bọn chúng, không phải muốn nhìn thấy ông đây chết đi sao?!”
“Phi!” Mập mạp hung hăng nhổ ra ngụm nước bọt: “Bắt đầu từ bây giờ, nơi này sẽ là lãnh thổ Liên bang dân chủ Leray, là một phần của liên bang, thần thánh mà không thể tách rời! Chúng ta, chính là vẫn đang đứng ở trên mảnh đất của tổ quốc chúng ta.”
“Lãnh thổ của chúng ta......” Tất cả mọi người đang ngơ ngác nhắc lại.
“Leray đã hòa bình được ba trăm năm, thế nhưng, máu của cái quốc gia này, chưa bao giờ bị nguội lạnh. Vì cái quốc gia này, đã có rất nhiều người chết đi. Tương lai, chúng ta cũng sẽ là một thành viên trong đó. Cho dù có một ngày, Leray bị công hãm. Chúng ta ít nhất vẫn còn đứng ở trên lãnh thổ của Leray, cùng bọn chúng huyết chiến đến cùng!”
“Huyết chiến đến cùng!” Bốn chữ này, làm cho mọi người đột nhiên trở nên sôi trào nhiệt huyết.
“Bermuda đã rơi vào tay giặc rồi, ba tháng sau, tinh vực Trung Ương Leray sẽ như thế nào, nửa năm sau, cả liên bang Leray sẽ như thế nào?”
Mập mạp đặt câu hỏi. Không có ai trả lời hắn, mọi người chỉ là đang hô hấp dồn dập mà nhìn chằm chằm vào hắn, chờ hắn nói ra đáp án.