Tay cô liên tục run lên, tay phải cố gắng giữ lấy tay trái nhưng không được, thất bại hoàn toàn, không chỉ tay mà cả người cô run lên bần bật.
Nhan Hiểu Tinh bế Lãng Lãng, cúi gằm mặt như đứa trẻ vừa làm sai chuyện gì, đứng ở một bên.
- Oa. . . – Lãng Lãng vẫn khóc ngằn ngặt.
- Cô Nhan, cháu cho con bú trước đi. Chắc thằng bé đói lắm rồi! – Dì Vương không thể đứng nhìn nữa.
- Nhưng, còn chị, chị ấy. . .- Nhan Hiểu Tinh bất an nhìn cô.
Chức Tâm thật sự rất muốn bật cười.
Con trai đói đến thế này rồi mà vẫn còn đóng kịch.
Cô lạnh lùng liếc mắt một cái, đứng thẳng người dậy, toàn thân đổ mồ hôi lạnh, ngồi xuống sô pha trong phòng khách, đợi anh về.
Cô không làm được, cô không làm được! Cô không thể vô tư bế Lãng Lãng giống như trước kia được nữa.
Ánh mắt dì Vương nhìn cô, quả nhiên có ác cảm – Cô Nhan, cháu đừng nghĩ nhiều nữa, phải nghĩ đến đứa bé trước, nói gì thì nói đứa bé này là cháu đích tôn của nhà họ Hứa! – Bà ta cố ý nói để Chứa Tâm nghe.
Được sự động viên của dì Vương, Nhan Hiểu Tinh cắn cắn môi – Được, nghe dì Vương vậy. . . – Cô ta cẩn thận kéo áo mình lên, Lãng Lãng quả nhiên nín ngay, tham lam mút lấy mút để nguồn sữa ngọt ngào đó.
Họ quả nhiên là mẹ con.
“Em sẽ đối với nó thật tốt, tốt nhất có thể. . .” Mấy phút trước, tuyên bố của cô đã trở thành sự chế giễu lớn nhất trên thế giới này.
Phi Phi nói đúng, cô bị người ta lừa dối như một con ngốc.
Lúc Hứa Ngạn Thâm về đến nhà, cảnh tượng đầu tiên nhìn thấy chính là cảnh này.
Vừa nhìn thấy anh đã sa sầm, dáng người cao lớn bước vào, Nhan Hiểu Tinh đỏ mặt kéo áo xuống – Tiên sinh. . .- Hốt hoảng ôm lấy con đáng sau lưng anh.
Hai đường chân mày của Hứa Ngạn Thâm nhíu chặt.
Nhan Hiểu Tinh tối nay bay nhưng không phải anh đã cảnh cáo cô ta không được đến gần Lãng Lãng rồi ư? Sao bây giờ Lãng Lãng lại nằm trong lòng cô ta, còn ở ngay bên cạnh Chức Tâm?
Anh nhìn vợ.
Trong điện thoại, giọng Chức Tâm lạc đi, càng nghĩ càng không yên tâm, anh vội vàng bàn giao công việc rồi chạy ngay về nhà.
- Sắc mặt sao lại kém thế này? – Anh nhíu mày, đưa tay định sờ trán cô.
Không phải là bệnh cảm đã trở nặng đấy chứ?
Không ngờ, tay anh chưa kịp chạm vào, Chức Tâm đã lạnh lùng né sang một bên.
Cô nhìn anh bằng ánh mắt rất lạnh, lạnh chưa từng có.
- Hứa Ngạn Thâm, anh giải thích đi, vì sao Nhan Hiểu Tinh có sữa cho Lãng Lãng bú? – Cô ngẩng đầu lên, chằm chằm nhìn anh.
Không thể suy sụp! Không thể! Cô muốn nghe anh giải thích!
Vì câu chất vấn không chút khách khí đó của cô, không khí trong phòng như cô đặc lại.
Thái độ sững sờ của anh cô nhìn thấy rõ mồn một, vô cùng chân thực.
- Anh trả lời đi – Cô không muốn mất kiểm soát nhưng giọng nói bắt đầu cao lên.
Phía sau, có tiếng phanh xe, là Tâm Ngữ vừa về đến nơi.
Anh từ từ quay đầu lại, môi mím chặt vô cùng nghiêm khắc, hai mắt sắc nhọn nhìn về hướng cô gái đó.
Nhan Hiểu Tinh không nén được rùng mình.
- Hứa Ngạn Thâm, anh nói đi, Lãng Lãng có phải la con ruột của anh không? – Cô vẫn truy hỏi, không muốn chịu thua, trước mặt cô gái đó, cô cố gắng giữa nụ cười bình tĩnh, nhưng vì muốn giấu những giọt nước mắt đang chực tuôn rơi, khóe môi cô khẽ giựt giựt.
Sự thực đã bày ra trước mắt, vì sao cô vẫn bám vào tia hy vọng cuối cùng, hy vọng tất cả chỉ là sự vu khống của người khác.
Cô thật sự rất muốn tin anh, cho dù, đó chỉ là một lời nói dối.
- Đúng – Quỳ xuống trước mặt cô, anh chậm rãi gật đầu, chùng giọng thừa nhận.
Giấy không gói được lửa, việc đã đến nước này. . .
Nghe tiếng anh trai thừa nhận dứt khoát, Tâm Ngữ đứng đằng sau giơ tay bịt miệng, những giọt nước mắt hối hận trào ra.
Tâm Ngữ không ngờ rằng sẽ có ngày này.
Cô sững sờ nhìn anh trai, hoàn toàn không biết phải làm gì.
Vì sao cô cảm thấy bây giờ người đàn ông vừa gật đầu thừa nhận trước mặt cô lại xa lạ đến thế?
- Chị dâu, chị nghe em nói! – Tâm Ngữ chạy bổ đến, nước mắt nhòe nhoẹt, quỳ xuống trước mặt cô – Tất cả vinh nhục của anh trai đều ở Hứa gia, anh ấy bắt buộc phải làm như vậy! Anh hai lúc đó sắp kết hôn, chúng em phải đi trước một bước sinh cháu đích tôn cho Hứa gia trước khi tin vui đó truyền ra ngoài, nếu không chúng em chẳng còn vốn liếng gì để tranh đấu nữa!
Tranh đấu?
Thì ra Lãng Lãng chính là vốn liếng.
Khóe môi cô giật giật, rất muốn cười.
- Hứa Ngạn Thâm, đây là thứ anh cần? – Cô muốn khóc nhưng không khóc được.
Anh nhìn cô, chăm chú, không nói.
Cô chưa bao giờ thấy anh đáng thương như lúc này. Còn mình, còn đáng thương hơn.
Anh nói “Thẩm Chức Tâm, em nghe cho rõ đây, em không được mang thai nữa!”
Sự mỉa mai lớn biết bao? Ngay giây phút cô cảm động tưởng rằng mình là người hạnh phúc nhất thì thật ra cô đã là vật hy sinh.
- Anh bao cô ta, giấu cô ta ở Mỹ, cô ta sinh cho anh một đứa con trai. Sau đó, mẫu tử tình thâm cô lại cứ bám riết lấy vợ chồng chúng ta, anh đi Mỹ, cô ta đi theo! Thế mà anh nói với em, cô ta chỉ là kẻ qua đường không quan trọng gì. Anh đuổi việc cô ta, thật ra là chuẩn bị đưa cô ta về nước, lén lút mua nhà cho cô ta, nạp thêm thiếp – Cả câu chuyện càng nói cô càng cảm thấy mình ngủ hết chỗ nói, cô tin tưởng anh đến thế nhưng lòng tin của cô đã biến thành trò cười.
- Hứa Ngạn Thâm, sao anh lại có thể đáng sọ như thế chứ! – Từng câu từng chữ, nói ra mà lòng buốt giá.
Chân mày của anh cau lại.
- Chị dâu, không phải như vậy đâu! Lúc đó tất cả mọi thứ đều do em xử lý, em khơi mào! Anh chỉ gặp cô ta có một lần, đến cả cô ta cũng không biết! – Tâm Ngữ vội vàng biện giải – Vả lại, mối quan hệ giữa anh trai và cô ta không như chị nghĩ đâu, Lãng Lãng cũng là. . .
- Tâm Ngữ - Cô bình tĩnh cắt ngang em chồng – Em đã nói dối quá nhiều, chị không muốn nghe em nói nữa.
Câu nói này khiến Tâm Ngữ trợn tròn mắt như bị sét đánh trúng.
Cô quay sang nhìn anh – Có phải anh chuẩn bị mua cho cô ta một ngôi nhà sau đó biến cô ta thành tình nhân của anh không?
Nhan Hiểu Tinh bất an ôm Lãng Lãng thật chặt.
- Hứa Ngạn Thâm, anh cũng đùng nói dối nữa! Cậu bé chăn cừu vì nói dối có chó sói đến quá nhiều lần nên chẳng ai còn tin cậu ta nữa! – Cô vẫn mỉm cười, chỉ là khóe môi không ngừng run lên.
Cô cười rất khó coi.
- Chức Tâm, anh giữ cô ta ở lại là có lý do của anh. Cô ta rất có ích cho anh – Anh thử nắm tay cô.
Tay cô, rất lạnh rất lạnh, sao lại thế này?!!! Bị cảm thật rồi sao???
Tâm Ngữ mở to mắt, ngay đến cô cũng không dám tin những gì mình nghe thấy.
Anh, anh muốn giữ cô gái này bên mình thật sao? Vì sao?
Cô hất tay anh ra, gằn từng chữ - Lý do! Em cần lý do!
Sinh con với người khác, lý do là cô không sinh được, anh cần cháu đích tôn cho Hứa gia, anh cần tranh đấu!
Bây giờ, lý do nạp thêm vợ lẽ là gì đây?
Mắt anh đầy đau khổ - Anh không thể nói. Vì anh biết, em nhất định sẽ phản đối, nhất định sẽ không chấp nhận.
Nhất định sẽ phản đối, nhất định sẽ không chấp nhận?
Cô cuối cùng cũng bật cười thành tiếng – Anh không thể nói ư? Vậy để em nói! Lý do thứ nhất, anh thích cô ta. Cô ta đẹp như thế, lại lúc nào cũng tỏ ra đáng thương khiến nah muốn bảo vệ cô ta. Nhìn thấy một người phụ nữ yếu đuối, đàn ông không phải đều dùng nửa thân dưới để suy nghĩ sao? Lên giường một lần, nếm được quả ngọt, dĩ nhiên là muốn tiếp vô số lần thứ hai rồi!
Vì lời của cô mắt anh trở nên u tối.
- Lý do thứ hai, anh muốn tiếp tục đơm hoa kết nhụy, có càng nhiều vốn liếng hơn nữa, Hứa Ngạn Thâm, anh bắt đầu “con nối nghiệp cha” rồi đấy à! – Cô lạnh lùng cười chế nhạo.
Chẳng trách anh cả nói, người nhà họ Hứa đều bị bệnh hết cả! Ngay đến Tâm Ngữ cũng bắt đầu “thần trí bất minh” rồi, cô còn chờ đợi gì ở anh nữa?!
Lúc đó, cô thật sự không hiểu, bây giờ, cô hiểu rồi! Vì sao bố chồng mẹ chồng lại nhanh chóng đón nhận Lãng Lãng như thế, vì sao anh hai luôn gọi cô là “em dâu” với giọng đầy mỉa mai, vì sao ánh mắt mẹ lớn lại đề phòng như thế. . .Cô hiểu rồi, thật sự hiểu rồi! Tất cả mọi người đều biết chân tướng sự việc chỉ có cô là bị bịt mắt, ngu ngốc tưởng rằng mình vẫn đang hạnh phúc.
Nghe xong lý do thứ hai của cô, anh không thể tin nổi, cô lại có thể nói ra những lời như vậy! Vì Lãng Lãng, cô nhìn anh bằng con mắt như thế sao?
- Thẩm Chức Tâm, đủ rồi! Từ đầu đến cuối anh chỉ yêu một mình em! Vì Lãng Lãng, vì một cô gái chẳng thể nào uy hiếp tình cảm của chúng ta, đáng để cho em phủ nhận anh thành ra như thế sao? – Cơn tức giận bốc lên đầu anh.
Mẹ ruột của mình, anh có thể tính toán, đến em gái ruột của mình, anh cũng rất lạnh nhạt! Chỉ có cô, bế trong tay sợ rơi xuống, ngậm trong miệng sợ tan ra, sự nâng niu đó, sự đối xử khác biệt đó lẽ nào cô không cảm nhận được sao?
Anh đã làm sao gì chứ? Điều duy nhất anh làm sai chỉ là năm đó nhẫn tâm bảo cô đi phá thai, thành ra kết cục thế này!
Anh muốn ấn vai cô, lay tỉnh cô! Cô sao có thể nói anh là loại đàn ông chỉ biết suy nghĩ bẳng nửa thân dưới của mình chứ! Nếu người khác mắng nhiếc anh, anh chẳng buồn để tâm, nhưng sao cô có thể nói như thế?!
Cô lại hất tay anh ra, rất cật lực – Đừng đụng vào tôi! – Cô hét lên mất kiểm soát.
Cô thật không thể kiểm soát được cảm xúc của mình.
- Đây là thứ anh gọi là tình yêu đó sao? Hứa Ngạn Thâm, tình yêu của anh làm tôi cảm thấy buồn nôn! Còn hơn nuốt phải một con ruổi vào miệng.
Cô luôn hy vọng anh một lần nói, Thẩm Chức Tâm, anh chỉ yêu một mình em. Nhưng anh luôn cảm thấy ngượng miệng, mãi không chịu nói ra, dù có chút thất vọng nhưng cô chưa hề so đo.
Nhưng bây giờ anh còn dám nói sao?!
Anh yêu cô? Anh yêu cô mà lại có thể hy sinh cô để đạt được thứ anh gọi là “tranh đấu”! Anh yêu cô? Anh yêu cô mà có thể làm điều mờ ám, bất minh với người phụ nữ khác?
- Em nói. . .cái gì? – Anh rít qua kẽ răng.
Cô lại có thể nói tình yêu của anh còn ghê tởm hơn cả một con ruổi sao?
- Sau này anh thích yêu ai thì cứ việc đi mà yêu, tôi không cần tình yêu của anh! – Cô bước giật lùi.
Tất cả những thứ này cô thật sự không thể chấp nhận nổi.
Vì sao lại đối xử với cô như vậy? Thứ cô cần chỉ là một tình yêu bình dị nhất mà thôi.
Anh sấn tới trước, cuối cùng ấn mạnh vai cô, lớn tiếng trách cứ - Thẩm Chức Tâm, em đừng tức giận anh nữa có được không? Anh sẽ không để cô ta xuất hiện trước mặt em nữa, em không thích Lãng Lãng có thể vứt nó cho bất kỳ ai chăm sóc! Cô ta sẽ không làm ảnh hưởng tới em, càng không thể ảnh hưởng đến tình cảm giữa chúng ta.
Sẽ không ảnh hưởng đến cô? Càng không ảnh hưởng đến tình cảm giữa họ? Làm sao đây, kiểu nói này khiến cô rất muốn vỗ tay cười lớn.
Anh tưởng rằng anh đang nuôi một con thú cưng à?
Hứa Ngạn Thâm, anh tưởng mình có thể nắm chắc cả hai người phụ nữ trong tay, tận hưởng hạnh phúc trọn vẹn ư?
- Anh chỉ cho cô ta tiền, còn tất cả thời gian của anh đều dành cho em. . .
“Bốp” một tiếng rất mạnh, cắt ngang lời anh, tất cả mọi người bao gồm cả anh đều sững sờ.
Cô lại có thể đánh anh một bạt tai.
Rất mạnh, trên gương mặt tuấn tú của anh hằn rõ năm dấu tay.
Anh không phải là chưa từng bị ai đánh, lúc nhỏ, mẹ lớn tìm đủ cớ đánh anh, phạt anh, nhưng không hề gì, anh biết sớm muộn có một ngày tất cả người nhà họ Hứa phải cầu xin anh.
Chỉ là anh không thể ngờ ngày đó chưa kịp đến thì Chức Tâm dịu dàng của anh đã cho anh một cái bạt tai.
- Tiên sinh, anh sao thế? – Nhan Hiểu Tinh giọng run run, cầm khăn tay định tiến lại phía anh.
- Cút ra! – Anh đẩy cô gái đó không chút khách khí.
Nhan Hiểu Tinh loạng choạng ngã ngồi ra đất, nhìn hai vợ chồng vì cô mà rạn nứt, niềm vui sướng trước nỗi đau của người khác len lén lóe lên trong mắt cô.
- Tiếp theo, anh có phải sẽ nói với tôi rằng, anh sẽ phân bố thời gian rất hợp lý đúng không? Từ thứ Hai đến thứ Bảy là của tôi, còn Chủ Nhật mới là của cô ta?
Đủ rồi! Cô không muốn nhìn thấy bất kỳ ai nữa!
Chức Tâm mất kiểm soát chạy đến bậc cửa, cầm lấy giày của mình, vội vàng xỏ vào. Tay cô vẫn còn run, không tài nào kiềm chế được.
- Em đi đâu? – Anh giữ cô lại.
- Tôi không muốn nhìn thấy anh! Đi mà thực hiện giấc mộng bá vương của anh! Đi mà tận hưởng cuộc sống trái ôm phải ấp của anh! – Cô phẫn nộ đến nỗi giọng nói chưa bao giờ chối tai đến vậy.
- Thẩm Chức Tâm, em bình tĩnh lại đi! Việc không như em nghĩ! – Anh hét lên.
Cô gỡ từng ngón tay anh ra – Từ giây phút này trở đi, bất cứ những gì anh nói tôi đều không - muốn - nghe!
Nói rồi cô đẩy mạnh anh, chạy như bay ra ngoài.
Cô không muốn nghe! Cô nghĩ kiếp này cô không bao giờ quên được ngày hôm nay.
Hạnh phúc của cô vốn dĩ là căn phòng kính đã bị đập vỡ tan tành.
- Thẩm – Chức – Tâm!
Anh định đuổi theo thì Tâm Ngữ cố sức ôm anh lại – Anh, anh đừng đuổi theo chị dâu nữa, để chị ấy bình tĩnh lại, anh càng bức chị ấy, chị ấy có thể sẽ nổ tung đó! – Cô chưa từng thấy chị dâu như thế bao giờ, chị dâu là người thích cười, dịu dàng, yêu kiều, nghịch ngợm nhưng cô chưa từng thấy chị dâu cười thê lương đến vậy, khiến lòng cô đau xót vô hạn.
Cô sai rồi, cô tưởng chị dâu có thể chấp nhận, cô tưởng tất cả phụ nữ nhà họ Hứa đều có thể chấp nhận bao gồm cả chị dâu nhưng cô đã lầm.
Anh hít thở một hơi thật sâu, dần dần bình tĩnh trở lại.
Đúng vậy.
Phải cho cô thời gian để bình tĩnh lại.
Anh còn phải đi gặp khách hàng, anh không thể mất kiểm soát như thế!
- Anh. . .chị dâu có khi nào. . .không cần anh nữa không. . . – Tâm Ngữ thấp thỏm hỏi.
- Không bao giờ - Anh đã bình tĩnh lại, chỉ là chưa bào giờ cảm thấy mệt mỏi như lúc này.
- Cô ấy rất yêu anh, bọn anh đã ở bên nhau tám năm, chưa bao giờ vứt bỏ nhau.
Sau khi bình tĩnh lại, cô nhất định sẽ trở về! Nhất định là như vậy!
* * *
Cô cũng không biết mình đang làm gì, một mình chạy rất lâu, sau đó lững thững đi rất lâu, rất lâu.
Mệt mỏi, cô ngồi lẫn trong đám đông, nhìn xe buýt chạy qua chạy lại.
Thì ra, cuộc hôn nhân của cô cũng giống như một chiếc xe buýt, cô tưởng rằng thứ cô chọn là trạm an toàn nhất. Nhưng vừa lên xe mới phát hiện, chiếc xe này quá đông người, chen lấn nhau, nam có, nữ có, già có, trẻ có, cô phải khổ sở đứng trong một khe chật hẹp, hoang mang sinh tồn. Lúc cô sắp vỗ tay vì thành công của mình thì tài xế đạp phanh, cô ngã chúi nhủi.
Cô chẳng có gì hết.
Cô sao lại ngã đến thế này? Chỉ vì mình quá yêu một người mà chọn lên chiếc xe đáng lẽ không nên lên. . .
Cứ đi, cứ đi như thế, mệt cô ghé vào một quán ăn Nhật.
Cô gọi một bàn thức ăn, vô cùng xa xỉ.
Cô không thích tiêu xài hoang phí tiền của Hứa Ngạn Thâm, cô luôn nghĩ, nếu có một ngày anh cần tự mình lập nghiệp, cô có thể giúp anh tiết kiệm một chút chính là giúp anh đặt một viên gạch cho tương lai.
Nhưng, thì ra bạn không tiêu tiền của đàn ông thì tiền của anh ta sẽ để dành cho người phụ nữ khác!
Một bàn đầy thức ăn nhưng cô không ăn nổi một miếng, bởi vì cô ghét nhất, ghét nhất chính là món Nhật.
Cô như đang tự ngược đãi mình, bắt mình uống từng ngụm từng ngụm thứ canh miso mà cô phát buồn nôn, cô chấm mù tạt, ăn chỗ sashimi mà trước giờ cô không dám ăn, vị cay nồng xộc lên mũi, cay đến nỗi trào nước mắt.
Đây chính là cuộc sống, bạn có căm hận hơn nữa thì cũng phải học cách sống tiếp!
Cô lau sạch nước mắt, lại tiếp tục ăn rất nhiều mù tạt, nước mắt không ngừng chảy ra vì cay.
Cô không khóc, cô thực sự không muốn khóc!
Lau nước mắt, nuốt miếng sashimi, rồi lại lau nước mắt, lại nuốt một miếng cá hồi, cô không khóc, chỉ là thức ăn cay quá mà thôi!
. . . . . . .
- Cho hỏi, ông có từng gặp cô gái trong hình không? Cô ấy tên Nhan Hiểu Tinh – Một chàng trai châu Á mắt một mí, mê hoặc cầm tấm hình tìm người, đang hỏi thăm khắp mọi người bên đường.
Cậu đi ngang qua quán ăn Nhật.
Đi lướt qua Chức Tâm đang thu hút ánh mắt của mọi người trong quán.
Ngực cô đau tức đến không thở nổi, cô không ngờ có một ngày mình sẽ bị anh làm cho đau đớn đến như vậy.
Buổi tối, cô một mình bước vào nhà hàng sang trọng nhất Los Angeles, ăn một bữa đắt đỏ, sau đó, còn uống một chút rượu.
Trời đã tối mịt, chân cô vì đi quá nhiều cũng đau đến tê dại, chẳng còn cảm giác gì nữa.
Cô không muốn về nhà, cô không muốn gặp bất kỳ ai.
Bên đường, cô tìm thấy một vài khách sạn, cuối cùng, dù không có bất cứ giấy tờ tùy thân gì cô lại may mắn được một khách sạn năm sao nổi tiếng thế giới cho thuê phòng.
Cô thuê một phòng tổng thống, giá 15.000$ một đêm, lúc quẹt thẻ cô không hề chớp mắt, vì người đàn ông đó có thể trả được!
Hơi men phảng phất trong người, cô ấn nút mở cửa tháng máy, ấn vị trí cao nhất, trong thang máy còn có một vị khách nữa, như cô chẳng buồn để ý.
“Đinh đoong”, thang máy tầng mười bảy mở ra.
Vị khách đó không bước ra, cửa thang máy đóng lại, tiếp tục đi lên cao hơn.
“Đinh đoong”, tầng cô ở cuối cùng cũng đến, cô loạng choạng bước ra khỏi thang máy, không hề để ý thấy sau lưng có một ánh mắt đang dõi theo mình rất sát.
Là cô ấy ư?
Dáng vẻ thân thuộc,, chỉ là mùi rượu nồng nặc, vẻ chán chường đau khổ đến tiều tụy khiến cậu không thể bước tới trước chào hỏi.
. . . . . .
Gian phòng này tương đối có phong cách nghệ thuật, lối đi được khảm đá gra-nit của Pháp, phòng phía ngoài đặt một cây piano màu đen sang trọng, trong phòng có một bar rượu nhỏ.
Cô cuộn mình trong bar rượu, uống hết ly này đến ly khác.
Bình thường, ngoài những lúc tụ tập bạn bè ra, cũng vì Hứa Ngạn Thâm không thích, cô chẳng khi nào đụng đến rượu, nhưng lúc đau khổ chỉ có rượu mới là người bạn tốt nhất.
Cô uống hết chai rượu vang, say bí tỉ đi tắm, rồi say bí tỉ trèo lên giường.
Thật tốt, bây giờ cả thế giới đều quay cuồng trong mắt cô, đầu óc cô say đến nỗi chẳng cần phải nghĩ ngợi gì nữa.
Anh đã phản bội cô.
“Reng, reng, reng” chuông điện thoại trong phòng reo lên.
- Alo? – Cô lồm cồm bò dậy, ợ một cái.
- . . . – Đối phương không lên tiếng.
Tưởng gọi nhầm số cô định vứt ống nghe đi.
- Nhớ khóa cửa sổ cẩn thận – Trong điện thoại là một giọng trầm ấm quen thuộc.
Đồ thần kinh, cô không quen anh ta!
Giựt dây điện thoại ra, cô quăng mạnh xuống giường.
Tiếp đó, cô cũng nằm vật xuống chiếc giường êm ái.
Anh từng nói, kiếp này chỉ nắm tay cô, chỉ yêu một mình cô.
Bây giờ thì là gì? Đồ đàn ông dối trá!
Họ từng chung sống với nhau rất vui vẻ, dù mấy năm nay anh bận rộn đến mức thời gian gặp nhau còn ít hơn thời gian xa nhau nhưng cô chẳng hề cảm thấy cô đơn, bởi vì tình yêu của anh luôn khiến cô cảm thấy anh chưa từng rời xa cô.
Cô thật không ngờ, anh là loại người đó, sinh con với người phụ nữ khác, lại còn hùng hồn tuyên bố sẽ tiếp tục gặp cô ta.
Đồ dâm loạn vô sỉ khốn nạn!
Cô kéo chăn che khuôn mặt nhòe nhoẹt nước mắt của mình lại.
Cô thật sự không muốn khóc, không muốn, không muốn. . .nhưng nước mắt hình như cũng có ý thức của nó, không thể ngăn nổi.
* * *
Chuông cửa vang lên.
Cô từ một đống chai rượu loạng choạng bước ra, ba ngày nay, cô không biết mình đã sống như thế nào.
Chỉ hết ăn rồi uống rượu, uống say lại ngủ.
Cô không ra khỏi phòng một bước, cô dùng men rượu để gây mê mình, cô chỉ không muốn nghĩ gì nữa. Không nghĩ thì nỗi đau thấu tim đó cũng sẽ không bám riết lấy cô nữa.
Chuông cửa vẫn vang lên.
Cô loạng choạng vào phòng vệ sinh rửa mặt, nước lạnh làm cho cô tỉnh táo lại rất nhiều.
Chắc là nhân viên phục vụ mang bữa tối đến, cô ra mở cửa.
Cô có ý thức an toàn, cô không thể để cho người lại biết, vị khách nưc đang thuê phòng là một ma men.
Nhưng cô không ngờ, người đứng ngoài cửa lại là anh, còn sau lưng anh là. . .cô gái đó.
“Rầm”, máu nóng bốc lên, cô đóng sập cửa lại.
Nhưng cánh tay rắn chắc của anh đã giữ lấy cửa, ngăn không cho cô đóng lại.
Mùi rượu trên người cô tỏa ra nồng nặc, mấy hôm nay, cô chăm sóc bản thân mình như thế này đây sao?
- Đã ba ngày, đủ thời gian để em bình tĩnh rồi, anh đến đón em về nhà – Không chút giấu giếm, giọng anh bình thản.
Thật hay cho kẻ không biết đau đớn, không biết mắc cỡ! Cô bỗng cảm thấy đau không thể tả, người cô run lên bần bật. Hứa Ngạn Thâm anh thật lợi hại!
- Chúng ta về nhà thôi! – Anh bình thản kéo tay cô.
- Tôi không về! – Cô tức giận hất mạnh tay anh.
Nhà? Nơi cô gái đó từng ở có thể gọi là nhà sao?
Anh sao có thể bình thản được như vậy? Hình như sự việc tiến triển cũng không nằm ngoài tầm kiểm soát của anh.
- Ở khách sạn không an toàn! – Anh giảng đạo lý với cô.
Một người phụ nữ một thân một thân một mình ở khách sạn uống rượu liên tục, sao có thể an toàn được đây?
An toàn? Ở với anh mới không an toàn! Cô không biết mình có mất kiểm soát đến nỗi giết người không!
Cô không đi, anh vác cô đi chắc?
Cười gằn, cô tựa người vào cửa nhìn anh.
Đến ngay cả bản thân cô cũng cảm thấy kinh ngạc, cô có thể dùng ánh mắt lạnh giá như thế để nhìn Hứa Ngạn Thâm.
- Chị - Đột nhiên, người đang đứng sau lưng anh “bịch” một tiếng, quỳ sụp xuống.
Anh mặt không cảm xúc, cũng không quay người lại.
- Em thật sự không tranh giành gì với chị hết, anh muốn giữ em lại chỉ là vì em là mẹ ruột của Lãng Lãng thôi – Nhan Hiểu Tinh khóc không thành tiếng.
Có thể nhìn ra cô bỏ nhà đi ba ngày nay cô ta cũng chẳng sống vui vẻ gì.
- Chị, xin chị quay về đi. . . Em sẽ không xuất hiện trước mặt chị nữa, cũng sẽ không để bất kỳ ai biết xuất thân của Lãng Lãng – Nhan Hiểu Tinh hứa đi hứa lại, thậm chí còn lết tới trước, ôm lấy chân cô, khóc nức nở.
Thật ra cô là người rất dễ mủi lòng, lúc còn đi học, mỗi khi bạn bè thất tình, cô có thể ôm bạn mình khóc ngon lành.
Nhưng bây giờ cô lại không có cảm giác gì hết.
Cô chỉ cảm thấy cô gái trước mặt mình đang diễn “Tân Nguyệt cách cách”.
Được thôi, cô – bà “chính thất” này – cảm thấy quá ghê tởm! Cố gắng hết sức cô mới có thể kiềm chế được cảm xúc của mình, dằn lòng đến nỗi ngón tay trắng bệch, mới không tát cho cô gái trước mặt một bạt tai.
- Vào phòng rồi nói – Anh đi thẳng vào phòng, chẳng buồn nhìn vở kịch sau lưng, cô gái sau lưng lấy một cái.
- Các-người-đi-ra-hết-cho-tôi – Cô nghiến răng rít ra từng chữ.
Anh nhìn thẳng cô, nói với cô bằng thái độ rất nghiêm túc – Chức Tâm, hôm nay anh đưa cô ta đến đây là để em thấy rõ, cô ta không có chút uy hiếp nào với em – Nếu anh có chút tình cảm với cô gái này, sao anh có thể mặc kệ đối phương quỳ xuống như vậy? Chẳng lẽ cô không nhìn thấy rõ sao?
Cô gái vẫn quỳ ở đó, đáy mắt chợt lóe lên cảm xúc phức tạp.
Anh tưởng rằng, vì tức giận, kẻ thắng cuộc là cô sẽ đắc ý lắm, hả hê lắm!
Nhưng cô không hề.
Cô chỉ nhìn anh mà suýt nữa phì cười.
- Anh không làm tổn thương em, sự tồn tại của cô ta chẳng có ý nghĩa gì đối với mối quan hệ của chúng ta hết – Anh vẫn bảo đảm với cô bằng giọng nghiêm túc đó.
Chẳng có ý nghĩa gì sao? Ý nghĩa là ở anh đã đâm vào trái tim cô một đòn chí mạng!
- Em chỉ còn lại mười ngày phép, về đi, đừng tức giận nữa có được không? – Anh dùng giọng điềm tĩnh vỗ về cô, đưa tay về phía cô.
Anh tưởng như thế là xong chuyện rồi sao? Cô sẽ vui mừng khôn xiết sao?
Cô, lần đầu tiên đau đớn phát hiện ra, Hứa Ngạn Thâm không hề hiểu trái tim phụ nữ.
Anh có cần tình yêu không? Nếu anh cần, thì sẽ hiểu, đôi mắt tình yêu không thể chứa nổi một hạt cát! Anh không cần tình yêu, thứ anh cần chỉ là một người vợ phục tùng anh, nếu không phải thái độ của anh đã không bình thản đến thế!
Phát hiện đau đớn biết bao?! Ba năm yêu nhau, năm năm chồng vợ, lại phát hiện người đầu gối tay ấp với mình chỉ là một kẻ ngông cuồng bị nhiễm thói của “xã hội cũ”.
“Bốp” cô hất mạnh tay anh.
Cô không về.
- Hứa Ngạn Thâm có một số chuyện, tôi chưa suy nghĩ xong – Cô cố gắng giữ vẻ bình tĩnh.
Cô thật sự rất yêu anh, nhưng tình yêu mà cô cần không phải thế này.
- Về nhà! – Anh sa sầm mặt, kéo mạnh tay cô.
Anh cho cô ba ngày để bình tĩnh lại, cho phép cô uống rượu, cho phép cô có không gian riêng tư, vậy là đủ rồi!
- Hứa Ngạn Thâm, anh điếc à? Tôi nói gì anh không hiểu sao?! – Anh bá đạo làm theo ý mình, cô bắt đầu kích động.
Mấy hôm nay đều như thế này, cô hình như không còn là mình nữa, còn anh trong mắt co cũng không phải là anh nữa.
- Chị, đừng như vậy mà. . . - Cô gái vẫn đang quỳ dưới đất, vấn giả vờ giả vịt.
- Câm miệng! Cô có thôi đi không? Quỷ mới là chị cô!
Cô vừa nghe tiếng “chị”, cả người đã sởn gai ốc.
Cô gái đó muốn cùng cô hầu hạ một chồng! Cô ta cất tiếng gọi “chị” sao mà ướt át quá!
- Các người đi ra hết cho tôi! – Tâm trạng mất kiểm soát, muốn hủy diệt một thứ gì đó, nếu không cô sẽ nổ tung.
Chức Tâm không thể kìm chế nổi bắt đầu đập phá đồ đạc, ném chiếc đèn ngủ vào chiếc áo hàng hiệu đắt đỏ của anh, ly thủy tinh trên quầy bar bị vỡ nát dưới chân cô gái đó, khiến cô ta mặt mày trắng bệch, kinh hoàng tột độ.
Cô không muốn làm một bông hoa biết nói dịu dàng, ai thích thì đi mà làm!
- Chức Tâm, em phá đủ chưa? – Anh chưa bao giờ thấy cô bất chấp đến vậy, cũng bắt đầu mất dần sự kiên nhẫn.
Anh cho rằng cô đang hành động theo cảm tính ư? Một sự cảm tính chưa từng có. Anh không hề hiểu một người phụ nữ sau khi cảm xúc bộc phát đến cực độ thì cũng là lúc bắt đầu anh dần dần mất cô ấy.
Mắt anh dường như thấy lại chuyện quá khứ.
Năm anh tám tuổi, mới được nhận tổ quy tông, hôm đó, mẹ anh cũng giống Nhan Hiểu Tinh bây giờ quỳ trước mặt mẹ lớn, chịu sỉ nhục, chịu đánh đập.
Còn anh, dù siết chặt tay đến nỗi tưởng như xương vỡ vụn ra, cũng không thể lên tiếng.
Vì mẹ anh đã nói nhất định anh phải vào Hứa gia!
Anh rất phản cảm với cảnh tượng hăm hở ức hiếp người khác!
- Đủ rồi – Anh ấn tay cô.
Nhưng làm sao đây, cô là người phụ nữ anh yêu nhất, anh chỉ muốn đưa cô về nhà. . .
Anh bắt đầu bảo vệ cô gái kia rồi. Chức Tâm cười, thì ra nước mắt đã cạn không từ ngày hôm đó.
- Chị, chị đừng tức giận nữa. Em biết chị không thể sinh con, em hữa, sau này mỗi đứa con em sinh cho Hứa gia chỉ có mình chị là mẹ - Nhan Hiểu Tinh nơm nớp nói, ép dạ cầu toàn.
Nhan Hiểu Tinh rất “biết đại cục”, ánh mắt anh lại tối sầm lại, môi mím chặt.
- Tôi không thể sinh con? – Giống như giọt nước tràn ly, Chức Tâm bị giáng một đòn chí tử.
- Hứa Ngạn Thâm, anh nói với cô ta tôi không thể sinh con? – Cô chỉ cô gái đang run rẩy quỳ dưới đất, nghiêm giọng chất vấn chồng.
Cô không thể sinh con? Cô không thể sinh con?!!!
- Hứa Ngạn Thâm, là anh không cho tôi sinh! – Người dùng biện phát tránh thai là anh, kẻ tìm người phụ nữ khác sinh con cũng là anh.
Vì sao câu chuyện lại rẽ sang hướng này chứ? Chân mày anh nhíu chặt.
- Anh không cho em mang thai nữa, sau này em không được sinh con nữa - Câu nói của anh cắt đứt mọi khả năng hàn gắn giữa họ.
Dù cô muốn có một đứa con thế nào, anh cũng không cho.
Nhưng cô cho thấy sự ngu ngốc của mình khi hỏi một câu cuối cùng, giọng cô run run – Hứa Ngạn Thâm, nếu tôi muốn mang thai thêm lần nữa thì sao? – Cô từng nghĩ một, hai năm nữa, khi có đủ sức khỏe, cô sẽ thương lượng với anh chuyện này.
Cô đã từng không sợ bất kỳ vất vả nào, vì cô nhất định phải sinh cho được một đứa con là kết tinh tình yêu giữa cô và anh.
- Không-thể-được! – Anh nhả từng chữ, vô cùng kiên quyết.
- Vì sao? – Cô lại hỏi.
Lý do, anh đã từng nói rồi!
Ánh mắt lạnh lùng của anh nhìn cô, anh biết, anh cần phải làm cho cô từ bỏ hoàn toàn ý nghĩ này.
- Mỗi sinh mệnh đều là máu mủ của Hứa gia, anh không thể vì sức khỏe của em mà tiếp tục hại chết chúng! – Anh nói không chút cảm xúc – Mất con em tưởng anh không buồn sao? Cảm giác từ vui sướng đến thất vọng, kết cục cứ xoay vòng này không chỉ người nhà anh mà ngay cả anh cũng đã chán chường!
Cô bị nỗi đau chưa từng có giáng một đòn chí mạng, thì ra, đây chính là tiếng lòng thật sự của anh!
Vì sức khỏe của cô không tốt, nên làm hại đến máu mủ của Hứa gia? Anh nói, anh đã chán chường rồi.
Bỗng nhiên cô cười.
- Hai người các người rất xứng đôi, đều là máy đẻ không chê vào đâu được! – Cô vỗ tay, cười rơi nước mắt, trong lòng anh, căn bản chẳng hiểu cái gì gọi là “kết tinh của tình yêu”, có lẽ, hay là nên nói, họ còn có tình yêu không? – Cô ta muốn sinh con như thế, anh cứ tiếp tục đơm hoa kết trái đi! – Xin lỗi, cái cơ thể hại chết người này của cô sẽ không bao giờ hại chết thế hệ sau của anh nữa!
Vết thương của cô không chỉ ở tim mà còn ở tôn nghiêm của người phụ nữ.
Rất nhiều người nói, phụ nữ không biết sinh con thì chẳng còn tôn nghiêm gì nữa, cô trước nay không tin, trước nay không tin.
Thì ra lại là thật!
- Mời các người ra ngoài! – Không biết lấy sức lực từ đâu, cô đẩy mạnh anh ra khỏi cửa.
Anh đứng bên ngoài, trán nhăn lại.
Anh nhận ra mình đã gây tổn thương quá sâu cho cô, hôm nay, tâm trạng cô thế này họ chẳng có cách nào nói chuyện với nhau.
- Em bình tĩnh lại đi, ngày mai anh sẽ đến đón em! – Nét mặt anh đau khổ.
- Á! – Vì quỳ quá lâu, Nhan Hiểu Tinh vừa dậy chân tê dại ngã nhoài ra đất.
Anh lạnh lùng quét mắt một cái, rồi tàn nhẫn bỏ đi.
Anh hờ hững với cô gái đó, cũng hờ hững với trái tim của vợ.
Đứng trong phòng, cô cảm thấy cả thế giới chỉ còn lại những cơn gió lạnh rít liên hồi.
Họ đã chấm hết rồi.
Cô ngồi phịch xuống nền đất lạnh, nước mắt từng giọt từng giọt tuôn rơi.
- Hứa Ngạn Thâm, tôi sẽ cho anh thấy Thẩm Chức Tâm này chỉ không sinh nổi con với anh mà thôi!
Nắm chặt nắm đấm, đau đớn và phẫn nộ khiến lồng ngực cô như muốn vỡ tung.