"Mời sinh viên năm nhất của khoa Báo chí Thẩm Chức Tâm nhanh chóng đến phòng họp của Hội sinh viên!"
Nghe tiếng loa phóng thanh, cô ôm đầu rên rỉ.
Không tha cho cô được sao?
"Chức Tâm, cậu còn không đi đi?" Cô nàng chết tiệt vô tâm Tôn Phi Phi mím môi cố nén cười, "Nói gì thì cũng số phận của cậu, cậu nhận đi cho rồi!"
Cái gì mà là.số phận của cô chứ? Cô có ghi danh vào học khoa Truyền hình phát thanh đâu!
"Ai không biết giọng nói của cậi ngọt ngào nổi tiếng, trước khi cậu vào khoa Báo chí, các giảng viên ít nhiều kỳ vọng vào cậu nhao nhao lên cả đấy, bây giờ, cậu là theo tâm nguyện của các vị bô lão ấy đi, để cho các đàn anh đàn chị kênh kiệu trong khoa Truyền hình phát thanh của trường chúng ta cũng được nghe giọng nói trời phú nổi tiếng từ lâu của cậu chứ. . ." Tôn Phi Phi hoàn toàn chẳng có vẻ gì là đau lưng vì đứng nói quá nhiều cả.
Nói dễ nghe một chút là, vì thanh quản này mà từ nhỏ dù hoạt bát hòa đồng chứ không hề kiêu căng mà cô vẫn bị rất nhiều học sinh xuất sắc ghen ghét.
Khiêm tốn, lặng lẽ là nguyên tắc sống của cô.
Chỉ bởi cha mẹ cô là người dẫn chương trình nổi tiếng một thời của đài truyền hình Trung Ương nên cô thật sự rất khó sống lặng lẽ, đi đến đâu cũng bị người ta chỉ chỉ chỏ chỏ, "Nhìn kìa, con gái độc nhất của Thẩm XX và Cao XX đấy!. . ." Tiếp đến là những lời chẳng ra sao, cô không muốn nói đến nữa.
Bởi vì danh tiếng của cha mẹ, từ lúc đi nhà trẻ đến lúc thi đậu đại học, cô hầu như luôn được quan tâm, chiếu cố đặc biệt.
Tất cả thầy cô giáo đều quan tâm, suy nghĩ cách khai thác cho hết các sở trường của cô con gái nhà nòi, để nó phát tiết hết tinh hoa ra.
Dĩ nhiên, khai thác thì cứ khai thác, phát hiện mãi chỉ có một sở trường.
Giọng nói của cô khá hay.
Tất cả những ký ức tuổi thơ của cô đều ở trong những bản thảo gia truyền, cô không ngừng nhai đi nhai lại chúng như một con vẹt.
Kỳ lạ là, trong khi cô cảm thấy phiền phức chết đi được, thì mọi người lại nhất trí cho rằng giọng nói của cô rất có sức đi vào lòng người.
Cha mẹ rất thích danh tiếng, dĩ nhiên hy vọng cô có thể phát triển theo hướng mà họ định cho cô, thế là ép buộc, dỗ dành đủ kiểu, mưa dầm thấm lâu, đến khi thi đại học cô chỉ còn nước thi vào trường có chuyên ngành truyền thông theo tâm nguyện của họ.
Nhưng, e hèm, cô còn kịp len lén giấu cha mẹ thay đổ nguyện vọng.
"Cậu mà không đi, Hội sinh viên thế nào cũng trả thù cậu cho mà xem!" Tôn Phi Phi híp mắt chun mũi doạ dẫm.
"Không đời nào, Hội sinh viên mà. . ."
Hứ, dọa ai chứ!
"Cậu muốn bản thảo tin tức của mình mãi mãi bị chôn vùi trong mớ giấy lộn chứ?" Tôn Phi Phi liếc cô, "Đừng quên, các giảng viên khoa mình đều làm việc trong ngành truyền thông đấy, họ chẳng có thời gia rảnh rỗi đâu mà hàng ngày xem chi tiết bài tập của mình." Nói cách khác, giảng viên vì muốn bớt việc, tất cả bài tập của sinh viên đều đám 'nhân tài' trong Hội học sinh xem trước, nếu người ta nhìn cô thấy ngứa mắt, vứt bài cô sang một bên là chuyện rất đơn giản.
Tiêu cực, tiêu cực mà!
Cô khổ sở khoanh tay trước ngực, quyết định làm hảo hán không phục cường quyền.
Cô là một cô gái như thế đấy, trời sinh gan thỏ nhưng lại không muốn người khác sắp đặt cho mình.
Nói gì thì nói cô chỉ cần mềm mỏng một chút, đối phương dù gì cũng không thể ép cô tiếp nhận cô việc mà cô không thích đúng không?!
Hạ quyết tâm xong, bản tính linh hoạt, có khả năng ứng phó với mọi tình huống của cô lập tức hành động.
Tôn Phi Phi ngồi yên một chỗ chờ xem náo nhiệt.
Hê hê, cô muốn nói là, nhỏ Chức Tâm này rất dễ mềm lòng, người ta chỉ cần năn nỉ vài tiếng là sẽ nhận lời ngay cho xem.
Đến văn phòng của Hội sinh viên, Chức Tâm rất lịch sự gõ cửa.
Không có chút động tĩnh, càng không có ai lên tiếng.
Thế này là thế nào? Trên loa rõ ràng là nói ở đây cơ mà!
Cửa không khóa, cô nhè nhẹ đẩy từng tí một.
Bên trong tối om, chỉ có ánh đèn flash không ngừng lóe lên.
Là tác phẩm của khoa Nhiếp ảnh.
Khinmắt đã quen với bóng tối, cô nhìn kỹ hơn, khuôn mặt nhỏ lập tức đỏ rần rần.
Tác phẩm nhiếp ảnh của tổ này lấy cơ thể nữ làm đề tài, khoa trương hơn nữa là, tấm ảnh đang hiển thị trên máy là một cô người mẫu có thân hình thon thả, cơ thể khỏa thân lấp ló trong bóng tối nhập nhoạng, yêu kiều ngước đầu lên, nửa thân người nổi trên mặt nước.
Còn chàng trai cao ráo quay lưng lại phía cô đang chăm chăm nhìn tấm ảnh không rời mắt, anh ta tỉ mỉ, chăm chú đánh giá thứ gì đó.
"Này." Cô cố ý cắt ngang dòng suy tư của anh.
Gặp phải đàn ông đang xem loại ảnh này thật ngượng, may mà ánh mắt anh chàng này rất trong sáng, không có chút gì là ám muội.
Nhưng mà, cũng ngượng quá đi, cô có thể nào đánh nhanh rút gọn được không?
"Chào anh, tôi muốn tìm chủ tịch Hội sinh viên Hứa Ngạn Thâm. Cô lễ phép.
Anh chàng định thần lại, nhìn về phía cô.
"Thẩm Chức Tâm?" Ánh sáng từ đèn flash quá yếu, cô không thể nhìn rõ mặt chàng trai, chỉ cảm thấy giọng nói của anh ta trầm ấm, toát ra vẻ điềm đạm, chững chạc.
Khí chất điềm đạm này không thuộc về sinh viên ở lứa tuổi cô.
"Vâng, thưa thầy!" Cô ngoan ngoãn đứng nghiêm.
"Tôi là Hứa Ngạn Thâm." Anh bình thản tự giới thiệu.
Cô kinh ngạc, không kịp phản ứng.
Không phải thầy giáo? Trời ạ!
Tuy Hứa Ngạn Thâm đã là sinh viên năm tư, nhưng cũng không cần phải "già đời" như thế chứ?!
Cô rõ ràng cảm thấy đứng trước.mặt mình đáng lẽ phải là một người trưởng thành khoảng ba mươi, bốn mươi tuổi gì đó.
Nơi tối mù thế này rất mờ ám, sẽ khiến người ta xì xầm, Hứa Ngạn Thâm đứng dậy, bật tất cả đèn trong văn phòng lên.
Cả căn phòng bỗng sáng choang, sáng đến nỗi khiến cô lóa mắt, theo phản xạ cô cúi đầu nhắm tịt mắt lại, nhất thời không mở ra được.
Một đôi giày da bóng loáng, sạch sẽ xuất hiện trong đôi mắt đang cụp xuống của cô.
Cô ngước mắt lên mới nhìn thấy rõ mặt của chủ tịch Hội sinh viên Hứa Ngạn Thâm, tim bỗng đập thình thịch.
Thân hình anh cao ráo hơi gầy, hình như cao hơn cô cả hai mươi phân, gương mặt anh thâm trầm, nghiêm nghị, ánh mắt quyết đoán, kiên định.
Anh không giống sinh viên, thật sự chẳng giống chút nào hết!
Nhưng mà, gương mặt ấy rất trẻ rất đẹp trai, không giống người đàn ông già cỗi mà cô tưởng tượng.
"Đây là tập thơ của Tịch Mộ Dung, cô tùy chọn một bài đọc cho tôi nghe." Anh thong thả thẩy tập thơ đã chuẩn bị sẵn xuống bàn.
Ấy?
Đầu óc cô trống rỗng, trước sự lạnh lùng của anh, cô ngoan ngoãn cầm lấy tập thơ:
Khi còn trẻ, nếu bạn yêu một người, xin bạn, xin bạn nhất định phải đối xửa dịu dàng với anh ấy.
Cho dù các bạn yêu nhau dài lâu hay ngắn ngủi, nếu các bạn có thể luôn đối xử dịu dàng với nhau thì tất cả mọi khoảng khắc đều sẽ trở thành một kỷ niệm đẹp không tì vết.
Nếu chẳng đặng đừng mà chia xa, thì cũng phải đoàng hoàng nói lời tạm biệt, cũng phải cảm tạ tự đáy lòng, cảm ơn anh ấy đã cho bạn một phần ký ức.
Sau này trưởng thành, bạn mới biết, trong giây phút ngoảnh đầu nhìn lại quá khứ, tuổi thanh xuân không oán hận mới là không hối tiếc, như ánh trăng tròn đầy yên ả trên đỉnh núi.
"Dừng lại." Anh chỉ cần nghe một đoạn, Cô đạt yêu cầu rồi, ngày mai bắt đầu đến đài phát thanh làm việc."
Giọng của cô thật trong trẻo, hay đến nỗi khiến người nghe cảm thấy như đang đắm mình trong dòng suối thanh mát, anh cuối cùng cũng biết vì sao giảng viên ở khoa Truyền hình phát thanh nhiệt tình giới thiệu một sinh viên mới không phải ở khoa mình với anh.
Ấy?
Cô đâu phải đến xin việc, cô đến để từ chối "lao động nghĩa vụ" mà!
Đấu tranh tư tưởng một hồi, cô định nói gì đó thì nét mặt lạnh lùng đã cắt ngang cô, "Vị trí tổ trưởng tổ tuyên truyền của Hội sinh viên đang còn trống, ngày mai cô mang theo sơ yếu lý lịch và các giấy tờ liên quan đến đây, tôi sẽ thương thảo với các tổ trưởng khác xem cô có đủ năng lực để đảm đương vị trí này hay không."
Á? Tổ trưởng tổ tuyên truyền của Hội sinh viên? Không cần đâu, bốn năm đại học cô định vừa học vừa chơi, không muốn lăn lội vào đời sớm như thế đâu!
"Đừng làm ảnh hưởng đến công việc của tôi, đóng cửa lại đi, cô có thể đi rồi." Anh ngồi vào vị trí cũ, tiếp tục nghiên cứu bài tập nhiếp ảnh.
Cô thẫn thờ đóng cửa lại, thẫn thờ đi trên đường, thẫn thờ về kí túc xá, thấy Tôn Phi Phi, cô mới dám òa khóc oan ức "Phi Phi, tớ không sống nổi nữa rồi. . ."
Cô bạn nối khố giật nảy mình.
"Sao thế? Bị người ta bắt nạt hả? Ai bảo cậu yếu lòng quá là chi, hối hận rồi chứ gì?!" Nhất định là nha đầu này lại hồ đồ rồi, bị người ta dỗ ngon dỗ ngọt vài câu đã mất hết nhuệ khí.
Nhưng mà, cô nàng càng khóc nhiều hơn, "Tớ không sống nổi nữa rồi. . . Anh ta hung dữ lắm, còn tớ lại. . . như bị điện giật ngây người chẳng nói được gì. . ."