Chương 969: Để lại đồng hồ đeo tay (9)
Mãi đến khi máu rỉ xuống mặt đất tạo nên tiếng vang tí tách, người đàn ông trung niên mới tỉnh táo lại, đột nhiên nhìn con dao đâm vào chân Lục Bán Thành, hơi sợ run, mới nở nụ cười, đưa tay ra chống cằm: “Không nhìn ra mày lại là một sinh vật si tình như vậy, thật là khiến người ta cảm cmn động ha…”
Người đàn ông trung niên bỗng nhiên lại bắt đầu ngâm thơ: “hỏi thế gian tình là gì, mà khiến người ta sống chết có nhau….”
Đừng lại động tác, người đàng ông kia lại trở nên ác liệt: “Có điều chúng ta đã nói rõ là ba dao, bây giờ chỉ mới có một, còn lại hai dao, tiếp tục đi!”
Lục Bán Thành nắm chặt đuôi dao, vì quá đau đớn mà đầu ngón tay có chút run rẩy, môi mím chặt của hắn đã trắng bệch không còn giọt máu.
Người đàn ông trung niên chờ một phút, thấy hắn còn chưa có cử động, lại chẳng muốn nhiều lời liếc mắt nhìn về phía người đàn ông đang cầm dao bên kia.
Người đàn ông đó còn không dùng sức đè dao xuống, Lục Bán Thành đã cắn chặt răng rút dao trên đùi mình ra.
Máu càng chảy mạnh, trong chốc lát liền nhuốm đỏ quần hắn.
Hắn đối mặt với người đàn ông trung niên như đang xem kịch hay, lại kiên định giơ tay lên lần nữa, đâm vào đùi mình, hai vết thương liên tiếp khiến Lục Bán Thành rên rỉ một tiếng, sau đó liền rút dao ra, giơ tay lên đâm tiếp nhát thứ ba.
Đâm đau như vậy khiến hắn hít cào một ngụm khí lạnh, sau đó liền thở đều, từ từ ngẩng đầu lên, đối mắt với người đàn ông đang cầm dao, qua một lúc lâu, hắn mới run hàm răng nói rõ ràng từng câu từng lời: “Có thể hạ dao xuống khỏi người cô ấy không?”
Người đàn ông cầm dao nhìn về phía người đàn ông trung niên.
Người đàn ông kia giễu cợt cười một hồi, mình còn chưa lo xong lại muốn bảo vệ con bé kia, nhưng vẫn gật đầu với người cầm dao kia.
Người kia thu lại dao, nhét vào trong túi, buông Hứa Ôn Noãn ra khiến cô mềm nhũn ngã trên mặt đất lần nữa.
Người đàn ông trung niên quét mắt nhìn đùi Lục Bán Thành đã bị đâm ba nhát dao, rõ ràng hắn không thể chịu được nữa, từ từ ngã quỵ trên mặt đất nhưng vẫn mở miệng dặn dò hai người đồng bọn: “Tìm một sợi dây, trói hắn lại.”
“Vâng.”
Nghe thấy tiếng đáp lại, người đàn ông trung niên lại tìm một điếu thuốc châm lửa, như là vừa mới giải quyết xong một đại họa vậy, nhàn nhã hút.
Hắn không thể cứ như vậy được, hắn phải đảm bảo an toàn cho cô.
Huống chi liệu Ngô Hạo đến đây hắn có thể cứu được Hứa Ôn Noãn hay không, hắn còn chưa biết, hắn không thể bỏ cô trong lúc nguy hiểm như thế này được.
Vì vậy, Lục Bán Thành có ngã xuống đi chăng nữa, hắn cũng phải bảo vệ cô. . . .
Lục Bán Thành nhẫn nhịn chịu đau, trong lòng vừa suy nghĩ quyết tâm, vừa nhìn ba người đàn ông kia.
nɠɵạı trừ một người đàn ông đang đi tìm dây thừng, ra ngoài rồi thì còn có hai người đàn ông trong này, bắt đầu nói chuyện phiếm.
Quả nhiên đúng như hắn nghĩ chỉ cần hắn bị thương bọn chúng nhất định sẽ lơ là cảnh giác, hắn sở dĩ ra tay nặng với mình như vậy thứ nhất là để bọn chúng buông tha cho Hứa Ôn Noãn, thứ hai là để ba người kia nới lỏng cảnh giác.
Chỉ có như vậy, hắn mới có thể tìm thấy kẽ hở.
Trên đùi hắn còn có vết thương, sẽ không chống đỡ được bao lâu, hắn nhất định phải nhanh chóng đưa cô ra khỏi đây càng sớm càng tốt, đưa cô đến chỗ an toàn nhất.
Chỗ an toàn nhất. . . . Lục Bán Thành đưa mắt nhìn cửa sổ phía sau Hứa Ôn Noãn, ở đó đã không còn kính, ngoài cửa là một dòng sông, qua tiếng gió gầm rú có thể nghe thấy tiếng nước sông chảy.