Chương 916: Chúng ta gặp mặt đi (6)
Linh Độ cũng không ở Thượng Hải, cô có ở đây cũng không có ý nghĩa, buổi trưa liền ra khỏi phòng, làm theo plan B đi du lịch đặt một vé máy bay đến VânNam, sau đó đi thẳng đến sân bay.
Vì nguyên nhân hải quan, Hứa Ôn Noãn bay trễ sáu tiếng đồng hồ, đến VânNamcũng đã là một giờ sáng.
Đến khách sạn đã đặt trước, việc đầu tiên phải làm là đi tắm nước nóng, sau đó liền bò lên giường.
Không biết có phải là do cô không thể gặp Linh Độ hay không, cả ngày trong lòng cô liền có chút khó chịu, cho đến khi cô nhắm mắt ép mình ngủ nhưng nằm rất lâu cũng không thể nào ngủ được.
Mở đèn trong khách sạn ra, cô tìm điện thoại di động, login game, sau đó liền nhìn thấy avatar của Linh Độ tối thui, tâm tình lại càng hạ xuống.
Hứa Ôn Noãn thở dài một hơi, ném điện thoại di động qua một bên, khoác áo đi vòng quanh phòng khách sạn của cô.
Đây là khách sạn rất đặc sắc, bên cạnh ghế sofa còn có một cái máy radio cổ.
Hứa Ôn Noãn tiện tay bấm một cái, lại trúng vào một bài hát lúc trước cô rất thích nghe, tên là: “Tôi là thanh xuân, chuyện xưa của tôi.”
Người hát rất nam tính, giọng hát rất ấm áp, dùng từ theo cư dân mạng mà nói cho chính xác thì chính là cụm từ: “nghe xong sẽ mang thai” để hình dung giọng hát này, khàn khàn lúc cần mềm thì mềm, lúc cần cứng thì cứng, có thể nói là tuyệt hảo, trêu chọc những tình càm sâu thẳm từ trong nội tâm của mỗi người.
Hứa Ôn Noãn nghĩ mình không ngủ được, liền ngồi trên ghế salon nghe chương trình này cũng tốt.
Chio dù là mấy năm nay chưa nghe lại được chương trình này nên lúc này nghe lại vẫn có thể cảm nhận được cảm giác như lúc đầu, cô ôm gối dựa, không nhịn được cười cười, trong âm thanh dễ nghe của ca sĩ lại nhớ đến những chuyện mấy năm nay cô phải trải qua, bỗng nhiên có chút hoài niệm.
Có vài chuyện cũ, phải buông bỏ được mới cảm thấy ung dung.
Nghĩ, Hứa Ôn Noãn liền cầm viết lên ghi lại số điện thoại của tổng đài mà người dẫn chương trình đang đọc, sau đó lại cầm rượu đến chỗ điện thoại bàn, gọi đi.
Không biết có phải do lúc này đã là nửa đêm rồi không mà cô lại bạo dạng gọi tới, cho rằng sẽ không có ai nghe được lời tâm sự của mình ngoài một người MC trên radio kia.
. . . . . .
Hôm nay Ngô Hạo phải đi tiếp khách, lúc xong đã là hai giờ sáng.
Hắn uống nhiều rượu nên cực kỳ đau đầu, ngồi trên xe lại nói với tài xế riêng một câu: “Về nhà.” Liền nhắm mắt lại.
Con đường lúc nửa đêm cực kỳ thông thoáng, xe nhẹ nhàng chạy trên đường.
Có thể là do tài xế cảm thấy tẻ nhạt nên mở radio, không có chương trình gì hay lại không ngừng đổi kênh, sau đó lúc đổi đến một giọng nam quen thuộc, Ngô Hạo lại nói: “Để kênh này đi.”
Tài xế nhìn qua kính chiếu hậu, khó hiểu nhìn hắn, sau đó không chỉnh nữa.
Bên trong xe rất yên tĩnh, xung quanh chỉ toàn là âm thanh dễ nghe của người MC.
Ngô Hạo nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ xe, nhớ đến lúc trước Hứa Ôn Noãn còn đến Bắc Kinh giúp hắn gầy dựng sự nghiệp, bọn họ thường bận rộn cả đêm, lúc về Hứa Ôn Noãn đã cực kỳ mệt mỏi, nên cô thường nghe chương trình này để xả stress.
Trong radio có điện thoại gọi tới.
Người MC bắt máy: “Alo, xin chào, xin hỏi nên xưng hô như thế nào?”
“Gọi tôi ŧıểυ Y là được rồi.” cho dù cô dùng tên giả nhưng Ngô Hạo nghe qua liền có thể biết được đó chính là giọng nói của Hứa Ôn Noãn.
“Chào cô, ŧıểυ Y, xin hỏi bây giờ cô đã chuẩn bị xong chưa, có thể kể cho chúng tôi nghe câu chuyện của cô chứ?”