Chương 879: Một chút thành ý (9)
Hắn ngồi yên tĩnh trong xe một chút, sau đó đạp chân ga, chuyển bánh lái đi về phía công ty.
Trong lúc chờ đèn đỏ, Lục Bán Thành lại nhớ đến hình ảnh tối qua Hứa Ôn Noãn ngồi trên đường gào khóc bất lực, tim lại đau xót, lại thất thần.
Đèn chuyển xanh, xe phía trước cũng lái đi rồi nhưng xe của hắn vẫn đứng yên ở chỗ cũ.
Phía sau vẫn vang lên tiếng kèn xe, hắn cứ thất thần đứng yên, đến nỗi có người tức giận nhảy xuống xe chạy đế gõ cửa kính xe hắn hai lần, hắn mới bừng tỉnh.
Người ngoài cửa hình như đang mắng hắn đùng đùng nhưng hắn lại không để ý đến, từ từ thu lại tầm mắt, cả người còn chưa kịp phản ứng, chậm rì rì khởi động, sau đó mới lái xe đi. Đến công ty, mới 8 giờ, còn nửa tiếng nữa mới đến giờ làm việc.
Lục Bán Thành không thấy đói bụng chút nào, không ăn sáng, ngồi thất thần trên bàn làm việc.
Đến nổi thư ký gọi hắn đi học, gọi 10 tiếng, hắn mới nghe thấy, ngập ngừng A một tiếng, sau đó mới bắt đầu mở tài liệu.
Tài liệu trong tay hắn nhưng hắn cứ tìm cả bàn làm việc, lục tung lên cũng không nhìn thấy.
Thư ký đứng bên cạnh nhịn không được chủ động cầm lấy tư liệu đưa đến trước mặt LụcBán Thành,nhỏ giọng nhắc hắn: “Lục tổng, tài liệu ở đây.”
Lục Bán Thành ngưng tìm, nhìn chằm chằm vào hư không ừ một tiếng, qua một lúc lâu mới từ từ lấy tài liệu từ trong tay cô, mất tập trung đi đến phòng họp.
Toàn bộ người trong phòng đều ȶᏂασ ȶᏂασ bất tuyệt phát biểu ý kiến, Lục Bán Thành lại chẳng hiểu tại sao những âm thanh đó lại đều trở thành tiếng khóc của Hứa Ôn Noãn.
Tiếng khóc càng ngày càng lớn, lớn đến nỗi hắn không thể khống chế được mình mà đứng bật dậy khỏi ghế như một viên đạn.
Phòng hội nghị cực kỳ yên tĩnh, tất cả mọi người đều dồn sự chú ý lên hắn, hắn không hề hay biết mình đã thất thố, mím môi thật chặt, nhìn chằm chằm màn hình phía trước.
Thư ký ngồi bên cạnh hắn dưới sự ra hiệu của những người xung quanh lại gọi hắn một tiếng “Lục tổng”, Lục Bán Thành nghe thấy, liền nhìn cô, không nói gì khiến mọi người kinh ngạc mà vọt vào nhà vệ sinh, khóa trái cửa, đứng trước bồn rửa tay, mở nước, rửa mặt, sau đó thần trí hỗn loạn cuối cùng mới tỉnh táo lại một chút, lúc này hắn mới ngẩng đầu lên nhìn mình trong gương.
Nhìn ánh mắt của chính mình, hắn thậm chí có thể nhìn thấy nội tâm của bản thân.
Cho dù cô có độc ác đến mấy nhưng hắn vẫn không thể nào nhìn thấy cô đau xót.
Dù hắn có chú ý đến đứa bé đáng thương đó bao nhiêu nhưng khi nhìn thấy cô tuyệt vọng ngồi xổm trên đường gào khóc, những thù hận kia, những đau lòng trước đó đã biến mất không còn một mống.
Hắn không nỡ… giống như lúc hắn ở Cẩm Viên nhìn thấy có bán sống bán chết uống rượu liền không nhịn được mà ra tay với tên Lý tổng kia, giống như hôm qua cũng vậy, hắn rõ ràng muốn chủ động thân mật với hắn nhưng nhìn thấy chống cự trong lòng cô, hắn vẫn không nhẫn tâm chạm vào cô, hình ảnh hôm qua cô ngồi khóc, hôm nay cả hình ảnh và âm thanh lại làm náo động thế giới của hắn…