Chương 837: Yêu em từ đó (17)
Trong lòng cô có chuyện, đi rất vội vàng, khiến một cái que thử thai rơi xuống đất.
. . . . . .
Trở lại phòng, Hứa Ôn Noãn nằm trên giường không nhúc nhích một lúc lâu, não mới từ từ xoay chuyển mà suy nghĩ.
Cô mang thai, là tác phẩm của Lục Bán Thành, là người đàn ông cô ghét nhất trên thế giới này.
Từ sau đêm đó, cô liền muốn không có bất cứ qua lại gì với hắn nữa.
Bây giờ lại có một đứa bé…
Hứa Ôn Noãn nhìn chằm chằm trần nhà mím môi, mắt có một vệt kiên quyết, cô hầu như không hề do dự chút nào, liền lấy điện thoại di động mở trang web ra, đặt chỗ ở một phòng khám sản khoa.
. . . . . .
Đêm nay Cố Dư Sinh tăng ca, Đậu Phộng Nhỏ được chăm sóc đi tắm, Tần Chỉ Ái nhân lúc rảnh rỗi liền bắt đầu chuẩn bị một cái CV mới nữa.
Lúc Tần Chỉ Ái tắt máy, không cẩn thận lại đụng phải chồng tài liệu trên bàn, cô vội vàng ngồi xổm xuống, nhặt tài liệu đó lên, nhưng vô tình lại nhìn thấy một công ty bị thu mua, một công ty bị hắn làm sao cho phá sản, còn có một công ty có kẹp CV của cô ở trong đó nữa… đúng là không phải bị quỷ ám mà là bị chồng ám mà!
Những chuyện khiến cô không thể đi làm được đều là do ơn của Cố Dư Sinh.
Tần Chỉ Ái ngồi chồm hỗm trên mặt đất, nhìn chằm chằm mấy tài liệu này, chợt nhớ đến buổi tối lúc ăn cơm nói với hắn chuyện cô muốn tìm việc làm.
bạn nào muốn đọc trước full liên hệ : [email protected]
Gần đây Đậu Phộng Nhỏ khá là dính mẹ, Cố lão gia chẳng chơi được với bé chút nào, cứ bị bé đòi mẹ mà phải đưa Đậu Phộng Nhỏ lại cho cô, vì vậy khi ông vừa nghe thấy chuyện cô đi làm liền không do dự chút nào mà gật đầu nói: “Tuy rằng Cố gia chúng ta không thiếu tiền nhưng mà ở nhà vừa buồn chán lại vừa không tiện, ŧıểυ Ái vui vẻ là được rồi.” Cố lão gia còn chưa nói hết liền rên khẽ một tiếng, chỗ nào bị đau sao? Ông liếc nhìn Cố Dư Sinh đang yên lặng ăn cơm, không nói nữa.
Mẹ Tần tất nhiên là ủng hộ Tần Chỉ Ái hai tay hai chân: “ŧıểυ Ái đúng là nên đi làm, tuy rằng Dư Sinh có thể nuôi con nhưng mà người mà, cũng có nghề nghiệp của riêng mình.”
Mẹ Tần nói xong, từ lúc Cố Dư Sinh đạp ông một cái xong cũng không nói gì, nhưng lúc này lại gật đầu đồng ý với mẹ vợ: “Phải đó mẹ, Tần Chỉ Ái đúng là nên ra ngoài làm việc, ở nhà rất buồn chán a.”
Cố Dư Sinh nói xong liền khiến Cố lão gia tức giận ra mặt nhưng lại ngậm cười, nhìn mẹ Tần mà phối hợp nói tiếp: “Ông nói cũng rất đúng, ŧıểυ Ái vui vẻ là được rồi, cô ấy muốn làm gì cũng không phải kiếm tiền là chủ yếu, chỉ cần sống vui vẻ thoải mái là được!”
Sau khi ăn cơm tối, về đến nhà, Tần Chỉ Ái liền bắt tay vào điền CV, mẹ tần ở đây, Cố Dư Sinh chỉ có thể ôm eo của Tần Chỉ Ái giúp cô làm, thậm chí thấy không tốt ở đâu liền sửa ngay ở đó.
Cô thật sự cho rằng Cố Dư Sinh ủng hộ chuyện mình ra ngoài làm, nhưng lại không ngờ trong vòng vài ngày, không phải cô bị thất bại thì hắn lại nói mấy công ty kia không có năng lực sinh tồn trong thương trường các loại.