Chương 824: Yêu em từ đó (4)
Ngô Hạo tựa lên vách tường trong nhà vệ sinh lấy ra chiếc nhẫn lúc trước hắn đã dùng để cầu hôn Hứa Ôn Noãn ngẩng ngơ một lúc lâu, đến khi điện thoại trong túi hắn reo lên, hắn mới hoàn hồn.
Hắn lấy điện thoại di động ra, liếc mắt nhìn màn hình, là mẹ hắn gọi đến, lúc này Ngô Hạo mới thu lại cảm xúc ngổn ngang trong lòng mình, bắt máy: “Mẹ.”
“ŧıểυ Hạo, mẹ báo cho con biết, ba mẹ của Ôn Noãn đã đến trả lại sính lễ cho chúng ta rồi, một triệu cũng trả lại đầy đủ không thiếu một đồng.”
Sắc mặt Ngô Hạo tĩnh như dao dựa vào vách tường, giống như không nghe thấy những lời mẹ nói, không có chút phản ứng nào.
Mẹ hắn có vẻ rất thương cảm, thở dài một hơi, thăm thẳm nói: “Mẹ thật sự rất thích con bé Ôn Noãn, hai đứa cũng đã ở bên nhau như vậy nói thể nào lại có thể chia tay liền trả sính lễ dứt tình như vậy chứ…”
Không còn quan hệ gì nữa rồi… vài chữ giống như một cái gậy tàn nhẫn đập vào đầu Ngô Hạo, hắn run rẩy cả người, như là sợ chuyện gì, liền cúp máy.
Đó là Ôn Noãn a, là Ôn Noãn mà hắn yêu, cứ như vậy không còn quan hệ gì nữa sao?
Rõ ràng chuyện và cô và hắn đã chia tay vài tháng, sao đến lúc này hắn vẫn không thể nào chấp nhận được sự thật này chứ?
Ngô Hạo nhắm mắt lại, từ từ thở hắt ra vài hơi mới từ từ ngồi dậy, đi ra khỏi nhà vệ sinh, lại đứng trước bồn rửa tay rửa sạch lòng bàn tay, lại lau tay rồi mới ra khỏi nhà vệ sinh, còn chưa đi được hai bước, hắn lại nhìn thấy Hứa Ôn Noãn đang đi đến, bước chân của hắn liền dừng lại.
Hứa Ôn Noãn cũng nhìn thấy hắn, tiếng giày cao gót lại biến mất không còn tăm hơi
Hắn và Hứa Ôn Noãn đứng cách nhau cỡ năm mét, nhìn nhau một lúc lâu, Ngô Hạo mới bước chân lên đi đến trước mặt Hứa Ôn Noãn: “Mẹ anh vừa gọi điện thoại đến nói ba mẹ em vừa trả sính lễ lại cho nhà anh rồi…” bạn nào muốn đọc trước full liên hệ : [email protected]
“Vâng” Chiều qua lúc Lục Bán Thành đưa chi phiếu cho cô xong, cô liền chuyển tiềng đó vào thẻ ngân hàng của mình đưa cho cha mẹ, để họ hôm nay đưa đến bên nhà Ngô Hạo.
Hứa Ôn Noãn thừa nhận thẳng thắn lưu loát như vậy khiến trong lúc này Ngô Hạo cũng không biết nên nói gì.
Hai người cứ đứng lặng như vậy, qua không biết bao lâu, Ngô Hạo mới dời tầm mắt nói trước: “Anh đi trước.”
“Vâng.” Hứa Ôn Noãn cười yếu ớt, né một bước nhường đường cho Ngô Hạo.
Ngô Hạo ngập ngừng mấy giây lại giơ chân lên, rời đi.
Đợi đến khi không còn nhìn thấy Hứa Ôn Noãn nữa, Lục Bán Thành đứng trong phòng khách nhìn thấy tình hình của cô và Ngô Hạo như vậy, lúc đó hắn mới thu lại tầm mắt, còn cười thoái mái đi theo Cố Dư Sinh tiếp rượu.
Đi chưa được mấy bàn, Lục Bán Thành đã tìm ŧıểυ Vương làm thế thân, đi đến nhà vệ sinh.
Hắn còn chưa đi vào mà dựa lên vách tường đợi một phút, đã thấy Hứa Ôn Noãn lại đi ra từ bên trong.