Chương 752: Một màn kịch lớn (2)
Lương Đậu Khấu quay người, ánh mắt lành lùng nhìn lướt qua Cố Dư Sinh và Tần Chỉ Ái, đang sóng vai nhau cùng cười xán lạn chào khách, trong lòng cười khẩy.
Để xem cô còn có thể phong quang đắc ý được bao lâu, đợi lát nữa tôi liền để cho cô thân bại danh liệt, bị người người chê cười.
. . . . .
Sau khi toàn bộ khách mời đều đến đông đủ, cũng đã là mười một giờ rưỡi trưa.
Cố lão gia được Cố Dư Sinh dìu lên sân khấu, nói lời cảm ơn trịnh trọng, sau đó tuyên bố buổi tiệc chính thức bắt đầu.
Cố lão gia ngồi ở bàn trước sân khấu, nɠɵạı trừ Cố Dư Sinh, Tần Chỉ Ái, má Trương còn có họ hàng trong Cố gia và người bạn tốt nhất của ông, Lương lão gia.
Cố Dư Sinh loay hoay giới thiệu Tần Chỉ Ái với những họ hàng thân thích gần mình, lúc giới thiệu với Lương lão gia, cũng có chút lúng túng.
Tất cả mọi người đều cho rằng người mà hắn cưới sẽ là Lương Đậu Khấu, bây giờ quay đầu lại là một người khác, sao có thể không xấu hổ?
Những người thân thích trong Cố gia rất khôn khéo, rất nhanh nói với Tần Chỉ Ái câu: “Chị dâu!” sau đó lại cười khanh khách nói với Cố lão gia: “Lão gia hôm nay mặc bộ đồ này thật là đẹp.”
Người đó vừa dứt lời, những người xung quanh liền lập tức khen ngợi ông.
Chỉ là Cố Dư Sinh thấy vậy lại hắn giọng, chặn mọi người lại.
Hắn không có chút lúng túng nào, lại mở miệng: “ŧıểυ Ái, giới thiệu với em đây là chị dâu, đây là cô hai, cô ba…”
Tần Chỉ Ái chào hỏi từng người theo sự giới thiệu của Cố Dư Sinh.
Mấy người thân thích đó tuy rằng rất lúng túng nhưng vẫn cười cười trả lời câu chào hỏi của Tần Chỉ Ái.
Mãi đến cuối cùng, lúc Cố Dư Sinh quay về phía Lương lão gia giới thiệu Tần Chỉ Ái, Tần Chỉ Ái cũng vui vẻ chào hỏi Lương lão gia niềm nở nhưng Lương lão gia lại quay đầu, nói chuyện với Cố lão gia.
Bầu không khí lại trở nên lúng túng lần nữa.
Mặt Cố Dư Sinh có chút lạnh.
Có điều cũng may những người thân thích trong Cố gia có năng lực tùy cơ ứng biến rất mạnh, mỗi người lại đề cập đến một đề tài, sau đó lại có người nâng rượu, lục tục mừng tuổi Cố lão gia, bầu không khí lại trở nên hòa hợp.
. . . . . .
Tần Chỉ Ái mang thai, không thể uống rượu, lúc chúc mừng đành lấy nước trái cây thay rượu.
Người thật đông, mỗi lần tới lại là một lần uống, trong bụng chỉ có nước thật khó chịu, lúc Cố Dư Sinh thấy không có ai đến nữa, hắn mới kề môi vào tai cô hỏi nhỏ: “Ăn no chưa?”
Ăn không no nhưng mà thật sự là uống sắp no, Tần Chỉ Ái “Ừ nhẹ một tiếng.
“Nơi này còn phải ngồi rất lâu mới xong, anh tìm người đưa em lên lầu nghỉ ngơi một chút trước nha?”
Tần Chỉ Ái lại nhìn thấy có người đi tới, coi như cô chỉ ngồi cho có lệ nhưng nước trái cây trong bụng hiện nay cũng khiến dạ dày của cô rất khó chịu, bây giờ lại có chút buồn nôn, liền khẽ gật đầu đồng ý.
Cố Dư Sinh không thể phân thân, liền quay người gọi một nhân viên phục vụ đứng cách đó không xa.
Một trong những người nhân viên phục vụ đó đi đến chỗ hắn xong thì nhìn liếc qua Chu Tịnh ở bên kia một cái, sau khi tiếp xúc với ánh mắt của cô ta xong mới nhẹ nhàng đến gần hơn: “Cố tiên sinh?”
“Cô dẫn cô ấy lên phòng trên lầu nghỉ ngơi một chút đi.” Cố Dư Sinh đỡ Tần Chỉ Ái đứng lên xong liền giao cô cho người đó.