Chương 744: Chân tướng của tai nạn xe (14)
“Bây giờ anh đưa đoạn ghi âm này cho ông xem, anh cũng biết, ông yêu thương Lương Đậu Khấu đến mức nào, còn quan trọng hơn cả mạng sống của mình, ông thật sự rất yêu quý cô ấy, còn đối xử tốt hơn cả cháu trai của mình, anh nghĩ xem nếu ông biết mình bị xem là một quân cờ để lợi dụng, anh nghĩ ông sẽ cảm thấy thế nào?”
“Ông đã biết Lương Đậu Khấu gần ba mươi năm, tình cảm ba mươi năm đó, Dư Sinh, anh có biết ba mươi năm này nói lên điều gì không?”
“Cả đời người chỉ có hai cái ba mươi năm mà thôi, ba mươi năm mà ông đối xử tốt với Lương Đậu Khấu, chính là nửa đời người rồi, là một phần ba sinh mệnh rồi…”
Tức giận của Cố Dư Sinh dường như từ từ… từ từ tiêu tan, hắn nhìn biểu hiển của Tần Chỉ Ái, từ từ khuôn mặt cũng trở nên mềm mại lại.
“Anh đi tìm ông, là lật đổ sinh mệnh của ông, anh không phải đang cho ông nhìn thấy sự thật mà là đang chọc ông tức chết…”
“Nếu như ông còn trẻ, em sẽ không ngăn cản anh, nhưng bây giờ thời gian không còn lại bao nhiêu, anh lại là người thân còn lại duy nhất của ông, hà tất anh phải cho ông đả kích này, chi bằng cứ để ông như vậy, khiến ông cứ vui vẻ hạnh phúc là được rồi…”
“Dư Sinh, anh biết không? Em không phải muốn làm thánh mẫu, nói thật lòng, em là người muốn đánh một trận lớn trả thù Lương Đậu Khấu nhất, nhưng ông là người thân của anh, người thân của anh chính là người thân của em, em nghĩ cho anh bao nhiêu thì cũng phải lo cho ông bấy nhiêu, em không sợ gì hết, chỉ sợ ông không thể chấp nhận được mà thôi…”
“Lại nói, vừa mới bắt đầu, ông không cho em vào nhà, đến hôm nay em cũng đã có thể ngồi cùng bàn ăn cơm với ông, đã có một bước tiến rõ ràng rồi không phải sao, lòng người đều làm bằng da bằng thịt, em tin một ngày nào đó, ông sẽ chấp nhận e…”
Tần Chỉ Ái còn chưa nói tròn chữ, môi đã bị Cố Dư Sinh ngăn lại.
Cô bé này, từ đầu đến cuối vẫn cứ như vậy, chỉ nghĩ cho hắn đầu tiên mà thôi.
Sao hắn không cảm động, sao có thể không cảm động được chứ?
Cô dùng hết dũng khí yêu hắn như vậy, sao hắn có thể phụ lòng cô được đây?
Một đời một kiếp này, vĩnh viễn, Cố Dư Sinh chỉ yêu Tần Chỉ Ái.
Cố Dư Sinh càng hôn càng sâu, mãi đến khi cả hai người đều thở hồng hộc, hắn mới dừng lại.
Hắn ôm cô thật chặt, đặt cằm lên tóc của cô, dịu dàng nhẹ nhàng mở miệng: “ŧıểυ Ái, chờ khi nào ông không quá đáng với em như hiện nay, anh sẽ xin ông cho anh tổ chức lễ cưới.”
Cố Dư Sinh cúi đầu, hôn lên mi tâm Tần Chỉ Ái: “Anh muốn cho em một lễ cưới có một không hai, anh muốn tất cả mọi người đều biết anh đã cưới được em, đã rước em về dinh.”
Nói xong, Cố Dư Sinh lại đặt Tần Chỉ Ái lên cửa, hôn thêm một lần nữa thật sâu. . .
. . . . . .
Lúc hai người va vào cửa đã phát ra một tiếng vang khiến Cố lão gia giật mình.
Cố lão gia nhìn chằm chằm cánh cửa vẫn đóng chặt trước mặt, nhìn một chút, mới rón rén chống gậy xuống lầu.
Cố lão gia không nói tiếng nào ngồi xuống ghế salong, nhìn chằm chằm khói trà đang bốc lên một lúc, như nghĩ đến chuyện gì, lại ngước lên nhìn má Trương nói: “Chuyện tôi vừa lên lầu đừng nói cho bất cứ ai biết!”