Chương 686: Em còn yêu anh thật sao? (8)
“Còn có, giáo viên chủ nhiệm của lớp đã bị đuổi rồi, chúng tôi đã xử lí xong.
“Tần ŧıểυ thư, cô đừng để bụng chuyện này được không, chuyện này thật sự là lỗi của chúng tôi.”
Những người Cố Dư Sinh đưa đến hình như đều là những nhân vật lớn, nhưng lúc này lại khép nép xin lỗi cô khách sáo như vậy, Tần Chỉ Ái không biết phải làm sao liếc mắt nhìn Cố Dư Sinh.
Nhìn thấy ánh mắt của cô, Cố Dư Sinh mới có phản ứng, hắn hất mặt với ŧıểυ Vương, ŧıểυ Vương mới đứng lên giảng hòa, sau đó kêu hai người kia ra ngoài với Cố Dư Sinh, sau đó lại đưa bọn họ ra ngoài.
Trong chốc lát, Cố Dư Sinh lại bắt tay với từng người kia, có thể thấy bọn họ đang chào nhau, cũng có thể thấy những người kia thật sự rất khách sáo với Cố Dư Sinh.
Đợi đến khi đám người đó đi, Cố Dư Sinh và ŧıểυ Vương mới quay trở lại phòng nghỉ ngơi.
ŧıểυ Vương còn chưa mở miệng, lại nhìn thấy người chưa bao giờ chủ động nói chuyện với người lạ như Cố Dư Sinh lại mở miệng nói trước: “Bác gái, hôm nay khiến bác sợ rồi, chuyện cũng đã được giải quyết xong, bác về nghỉ ngơi trước đi.”
ŧıểυ Vương định chào hỏi một cái, nhưng lại nghẹn ở cổ họng, trợn to hai mắt, kinh sợ liếc mắt nhìn Cố Dư Sinh, một lúc lâu mới giữ vững được tinh thần.
Mọi người đi ra khỏi trường học, đi tới trước xe, ŧıểυ Vương còn chưa kịp kéo cửa xe, Cố Dư Sinh cũng đã mở cửa xe xong, lại cười ôn hòa: “Bác gái, bác lên xe từ từ, coi chừng đụng đầu.”
Nói xong, còn giơ tay lên che thành xe cho bà chui vào.
ŧıểυ Vương thấy cảnh tượng này, không chỉ trợn to mắt mà là con ngươi cũng sắp rớt ra ngoài rồi, miệng cũng há hốc ra.
Cố tổng như vậy… thật kỳ quái…
ŧıểυ Vương lên xe, khởi động khong bao xa, Cố Dư Sinh lại mở nắp một chai nước, đưa cho mẹ Tần: “Bác gái, mời bác uống nước.”
Cả người ŧıểυ Vương run lên, lòng bàn chân suýt trượt đến chân thắng xe, cũng may còn có thể ổn định lại được..
Dọc đường đi, ŧıểυ Vương vừa nhìn qua gương vừa đánh giá Cố Dư Sinh.
Những năm gần đây, ŧıểυ Vương vẫn luôn đi theo Cố Dư Sinh, đã từng bắt gặp con người này ở nhiều dáng dấp khác nhau, nhưng đa phần là khuôn mặt luôn lạnh lùng, hoặc là lạnh nhạt, có khi là cười gằn khinh bỉ, cũng có khi là xem thường, càng là lo lắng hay tức giận, thậm chí còn đánh người… Nhưng hắn chưa bao giờ nhìn thấy một Cố Dư Sinh phải cúi người lấy lòng người khác như thế này.
. . . . . .
Lúc sắp đến nhà, mẹ Tần vẫn cảm thấy bà nợ Cố Dư Sinh một ân tình quá lớn, hắn đã giúp Tần Gia Ngôn như vậy, có thể so sánh với ân nhân cứu mạng rồi còn gì, nhất định là phải tỏ ý cảm ơn, liền mời bọn họ vào nhà ăn tối.
Cố Dư Sinh lễ phép nói: “Bác gái, vậy có làm phiền bác không?” lại lẳng lặng bấm cánh tay của ŧıểυ Vương.
ŧıểυ Vương đau liền hít vào một ngụm khí lạnh, sau đó lúc mẹ Tần nói: “Không sao, có gì đâu mà bất tiện.” lại mở miệng nói: “Cố tổng, chúng ta vào đi, anh xem bác gái đã nhiệt tình như vậy rồi, từ chối thì không tốt đâu…”
Cố Dư Sinh hận không thể lập tức chạy vào Tần gia, lúc này lại hiểu ý của ŧıểυ Vương, sau đó quẳng cho hắn một ánh mắt ý nói hắn không hiểu chuyện, sau đó lại dùng vẻ mặt không tiện và ngại ngùng nói chuyện với mẹ Tần: “Bác gái, vậy làm phiền bác…”
ŧıểυ Vương ngồi ở một bên nhìn qua kính chiếu hậu, thấy Cố Dư Sinh nho nhã lễ phép, thật sự là xúc động muốn khóc.
Thời đại này kiếm tiền không dễ dàng gì, không những phải tăng ca đi làm mà còn phải đóng phim với ông chủ,… điều này cũng không đâu được chấm công… hắn cảm thấy hắn sắp làm hết nổi việc này rồi.