Chương 676: Chờ anh tỉnh lại (10)
ŧıểυ Vương nói tất cả những lời muốn nói rồi.
Bên trong phòng bệnh lại có một mảnh yên tĩnh quái dị.
Cố Dư Sinh dựa vào đầu giường, nhìn chằm chằm bóng đêm đen kịt ngoài cửa sổ, không có bất kỳ bất thường gì.
ŧıểυ Vương không biết trong lòng hắn đang nghĩ gì, nhưng trong lòng hắn còn rất nhiều điều muốn nói nhưng lại không dám nói.
Hắn biết, Cố tổng không thích Lương ŧıểυ thư, có thể hai nhà Cố, Lương từ trước đến nay luôn có quan hệ rất tốt nhưng Cố tổng cũng có nhiều lúc không khách khí với Lương ŧıểυ thư, nhưng cũng chưa từng quá đáng như vậy, ít nhiều Cố lão gia cũng nợ Lương gia hai cái mạng.
Mà thư ký Tần nói về gia thế không thể sánh được với Lương ŧıểυ thư, bàn về thân thích, hầu như... không thể so sánh được với Lương ŧıểυ thư.
Cố tổng còn nể mặt ông, có nhiều việc, hắn còn chưa dám động thủ.
ŧıểυ Vương đứng trước mặt Cố Dư Sinh suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng cũng cắn răng không để ý sẽ bị Cố Dư Sinh mắng, lại nói: “Cố tổng, tôi biết Lương ŧıểυ thư là người tôi không phải muốn bàn đến thì nghị luận, nhưng mà, Cố tổng, sở dĩ cô làm những việc này có thể là có liên quan đến Lương ŧıểυ thư.”
Cố Dư Sinh vẫn không có phản ứng gì, nghe được câu này liền hừ hừ cười lạnh hai cái: “Còn chờ cậu nói sao?”
ŧıểυ Vương yên lặng cúi đầu.
Bên trong lại không có bất cứ âm thanh nào.
Cố Dư Sinh tùy ý khoát tay lên tay vịn trên giường bệnh, ngón tay gõ rất có tiết tấu, phát ra tiếng lộc cộc, trong sự yên lặng trong phòng lại đặc biệt rõ ràng, nghe thấy ŧıểυ Vương nói, chẳng biết vì sao trong lòng hắn lại phát sợ.
Cũng không biết trải qua bao lâu, Cố Dư Sinh ngừng gõ ngẩng đầu lên, nhìn liếc qua ŧıểυ Vương một cái: “Liên hệ với Hạ tiên sinh, mau sắp xếp cho tôi gặp ông ấy.”
“Hạ tiên sinh?” ŧıểυ Vương chần chờ.
Cố Dư Sinh biết ŧıểυ Vương đang do dự cái gì.
Thẳng thắn mà nói, không có vấn đề gì vướng bận tay chân, hắn thật sự không muốn qua lại với Hạ tiên sinh nhiều, gia cảnh của người này còn mạnh mẽ hơn Đinh Ca rất nhiều, chiếm thế lực từ tám đến mười phần trong thế giới ngầm.
Mời hắn ra tay, tất nhiên có thể nắm tất cả các động thái bên kia của Đinh ca đã như vậy, sớm muộn gì cũng biết được động thái của Lương Đậu Khấu.
Biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng.
Nghĩ tới đây, Cố Dư Sinh ngước mắt lên, nhìn ŧıểυ Vương một chút, nghĩ khí nặng nề hơn lúc nãy rất nhiều: “Cứ làm theo những lời tôi nói đi!”
“Vâng, Cố tổng.” Cố Dư Sinh thấy Cố Dư Sinh kiên quyết như vậy, liền đồng ý.
Thời gian đã muộn, khi ŧıểυ Vương chào tạm biệt Cố Dư Sinh, hắn không giữ ŧıểυ Vương, lại khi cậu ấy đi ra cửa, hắn mới nhớ tới hắn còn chưa liên hệ với Tần Chỉ Ái, lại mở miệng nói: “Gửi tin nhắn cho thư ký Tần báo cho cô ấy biết tôi đã tỉnh lại rồi.”
-
Sáng sớm ngày thứ hai lúc ŧıểυ Vương đến bệnh viện, nói cho Cố Dư Sinh biết thứ sáu tuần này sẽ gặp Hạ tiên sinh.
. . . . .
Thứ sáu, ngày vừa sáng, Cố Dư Sinh liền xuất viện, đi cùng ŧıểυ Vương, đến khu Lão Hồ ở Bắc Kinh gặp Hạ tiên sinh.
Hắn nói rõ mục đích của mình xong, Hạ tiên sinh không hề do dự, liền gọi điện thoại trước mặt hắn, trong chốc lát, có một người đàn ông khoảng chừng ba mươi tuổi đến, Hạ tiên sinh liền giới thiệu với hắn: “Cố tiên sinh, hắn là trợ thủ đắc lực nhất Lực Ca, từ hắn ngài có thể biết tất cả mọi chuyện của bên kia.”