Chương 56: có thể rời khỏi bao xa liền rời bấy xa (6)
Trên mặt Tần Chỉ Ái không còn huyết sắc nào, mà tay lại không khỏi nắm chặt thành quyền, động tác như vậy làm động lên vết thương trên người cô, vốn không còn đau đớn, nay lại trở nên đau nhức không thôi, khiến cho cơ thể cô không nhịn được mà run run.
"Cô muốn làm thánh mẫu, tôi không có ý kiến, nhưng tôi nói cho cô biết, tôi một chút cũng không thích cô cứu tôi. . . . . ."
Cơ thể Tần Chỉ Ái lảo đảo sắp đổ, như có thể đột ngột ngất đi lúc nào.
Dư quang ngoài khoé mắt Cố Dư Sinh đảo tới, thấy một màn này, miệng đang nói lời ngoan độc, bỗng nhiên lại im lặng.
Hắn im lặng hai giây, mới ý thức được là mình đang nói chuyện, vậy mà lại ngừng lại.
Tính tình của hắn luôn luôn không tốt, hắn biết, một khi đã tức giận, thì mặc kệ đối phương là ai, cho tới bây giờ hắn nói chuyện đều không khách khí.
Chỉ là vừa mới đó vậy mà hắn vì cô, mà ngừng lại. . . . . . Hơn nữa một lần ở trong xe, cũng chính là lần thứ hai hắn đã thất thố . . . . . . Không lẽ hắn đã bị trúng tà gì rồi sao?
Cố Dư Sinh buồn bực, theo thói quen muốn hút thuốc, hắn vươn tay lên sờ túi áo trước ngực mình, vỗ hai cái, mới nhớ tới, hộp thuốc hắn vừa mới ném vào trong thùng rác.
Hắn tuyệt đối đã bị trúng tà rồi, đêm nay vậy mà lại luôn. . . . . . Cố Dư Sinh vươn tay xoa mạnh lên lưng, đưa mắt nhìn trái phải, vừa mới nhìn thấy Chu Tịnh từ trong thang máy đi ra, sau đó liền không quay đầu lại mà bước đi, nghênh ngang.
-
May mắn là lúc chủ xe nhìn thấy phía trước có người, liền đạp nhanh phanh lại, tuy có đụng ngã Tần Chỉ Ái, nhưng cũng không làm tổn thương đến những nơi quan trọng, chỉ là một ít vết thương ngoài da, mà nơi bị thương lại vô cùng nghiêm trọng, nhất là cẳng chân bị Cố Dư Sinh quấn vải cầm máu, phải may lại bảy mũi.
Từ trong bệnh viện đi ra, đã là mười một giờ khuya, Chu Tịnh lái xe chở Tần Chỉ Ái về biệt thự của Cố Dư Sinh.
Xe ngừng lại, Tần Chỉ Ái nói một câu "Gặp lại" , vừa mới chuẩn bị đẩy cửa xe, thì Chu Tịnh bỗng nhiên gọi tên cô: "Tần ŧıểυ thư."
Tần Chỉ Ái thay thế Lương Đậu Khấu, Chu Tịnh sợ xảy ra chuyện, cho nên đều phân phó tất cả nhân viên công tác đều gọi Tần Chỉ Ái là "Lương ŧıểυ thư" , "ŧıểυ Khấu" . Ngay cả cấp dưới, cũng bị bắt buộc yêu cầu xưng hô như vậy.
Chỉ là hiện tại, vậy mà cô ấy bỗng nhiên lại khách sáo gọi tên của mình, Tần Chỉ Ái sững sốt một lát, mới quay đầu nhìn về phía Chu Tịnh.
Chu Tịnh khẽ cười, mở miệng: "Xem ra Tần ŧıểυ thư vẫn biết mình chính là Tần ŧıểυ thư."
Lời của Chu Tịnh mang theo ẩn ý rõ ràng, Tần Chỉ Ái nhếch môi, không nói.
"Tần ŧıểυ thư, tuy rằng hiện tại cô là Lương Đậu Khấu, nhưng, cô cũng không phải là Lương Đậu Khấu thật sự, đợi lúc ŧıểυ Khấu trở về, những gì cô có được tất cả đều phải trả lại cho cô ấy, cho nên tôi hy vọng cô có thể nhớ kỹ thân phận của mình, không nên thuộc loại người si tâm vọng tưởng những thứ không thuộc về mình." Ngừng một chút, Chu Tịnh sợ Tần Chỉ Ái bỏ qua tai, tiếp tục nói thêm một câu: "Ở trong ấn tượng của tôi, bất kể ŧıểυ Khấu có dây dưa quấy nhiễu Cố Dư Sinh thế nào, nhưng Cố Dư Sinh chưa từng để cho cô ấy ngồi lên xe mình một lần nào, càng đừng nói đến sẽ ôm cô ấy đến bệnh viện ."