Chương 537: Cô bé mà tôi yêu bỏ đi rồi (7)
Anh Sinh… trong đầu Tần Chỉ Ái lại xẹt qua hình ảnh của đêm đó, hắn và cô ở trên giường bão táp mưa sa, khiến bàn tay cô vô thức nắm chặt túi.
Ngô Hạo vừa dứt lời, ŧıểυ Vương đã đẩy cửa xe Cố Dư Sinh ra, trước tiên chào Hứa Ôn Noãn: “Hứa ŧıểυ thư” sau đó mới mở cửa xe sau ra, ra hiệu cho Tần Chỉ Ái lên xe: “Thư ký Tần.”
Hay là có tật giật mình nên Tần Chỉ Ái nên cô sợ phải đối mặt với Cố Dư Sinh, đặc biệt là đi chung với cả nhóm người, nếu cô từ chối, sẽ càng khả nghi, cho nên cô đành phải hít sâu một hơi, nói với Hứa Ôn Noãn: “Lát nữa gặp lại.” sau đó liền cất bước đi đến trước xe Cố Dư Sinh.
Nếu cô được lựa chọn, Tần Chỉ Ái thật sự muốn ngồi ở ghế phụ lái, nhưng ŧıểυ Vương lại mở cửa sau của xe, cô chỉ có thể nhắm mắt khom người đi vào trong xe, chào hỏi Cố Dư Sinh đang ngồi một bên: “Cố tổng.”
Cố Dư Sinh đang nhắm mắt dưỡng thần, nghe thấy cô nói, như có như không đáp lại một tiếng, mắt cũng không mở.
ŧıểυ Vương lên xe rất nhanh, đạp ga, từ từ khởi động đi theo sau xe của Ngô Hạo.
Trên đường đi đến hội sở, Cố Dư Sinh cũng không mở mắt chứ nói chi là mở miệng nói chuyện, cả người yên tĩnh đến mức giống như không tồn tại.
Mặc dù vậy Tần Chỉ Ái vẫn có chút căng thẳng, tư thế ngồi cũng cứng nhắc.
ŧıểυ Vương nhìn qua kính chiếu hậu có thể thấy hình như cô không dễ chịu, sau khi ngồi trong xe nửa tiếng đồng hồ, mới tìm đề tài để hỏi cô: “Thư ký Tần hết cảm lạnh hẳn chưa?”
“Tốt hơn nhiều rồi ạ.”
“Trời mùa đông lạnh nên rất dễ bị cảm.”
“Đúng vậy a, hai ngày trước thư ký Trương cũng bị cảm.”
ŧıểυ Vương không biết đó là ai nhưng vẫn phối hợp nói chuyện rất ăn ý, vì vậy nói tiếp: “Vì vậy nên mùa đông nên mặc quần áo ấm một chút…”
. . . . . . .
ŧıểυ Vương và Tần Chỉ Ái mỗi người một câu trò chuyện, mãi cho đến khi đến nơi cũng không hề nghe thấy một âm thanh của Cố Dư Sinh.
Xe dừng hẳn, còn chưa tắt máy, ŧıểυ Vương liền mở miệng nhắc Cố Dư Sinh: “Cố tổng, đến rồi.”
Cố Dư Sinh “Ừ” một tiếng, qua một lúc lại từ từ mở mắt ra, lại không động.
ŧıểυ Vương xuống xe trước, liền thuận thế giúp Tần Chỉ Ái mở cửa xe, mới vòng qua bên kia mở cửa cho Cố Dư Sinh.
Cố Dư Sinh khom người xuống xe, đứng bên cạnh xe, giơ tay lên chỉnh lại quần áo, cách đó không xa liền truyền đến một tiếng gọi mềm mại lanh lảnh: “Dư Sinh.”
Hứa Ôn Noãn đã xuống xe đang chuẩn bị đi về phía Tần Chỉ Ái, nghe thấy âm thanh kia liền dừng bước, tự động quay đầu, nhìn thấy Lương Đậu Khấu ăn mặc hoa lệ, đi cùng Chu Tịnh, từ từ đi về phía Cố Dư Sinh.
Cố Dư Sinh giống như không nghe thấy tiếng Lương Đậu Khấu gọi, trên mặt hoàn toàn không có chút biểu hiện nào, mãi cho đến khi ŧıểυ Vương đi đến gần Lương Đậu Khấu mới chào hỏi: “Lương ŧıểυ thư”, Cố Dư Sinh mới dừng ngón tay đang chỉnh lại trang phục của mình một chút, bỗng nhiên gọi Tần Chỉ Ái: “Thư ký Tần.”
Tần Chỉ Ái đã cất bước rời đi, bỗng nhiên lại nghe thấy hắn gọi, lại dừng bước.
Cố Dư Sinh không chờ cô tới gần, liền đi vòng qua xe, đi về phía cô bỏ Lương Đậu Khấu qua một bên.
Cố Dư Sinh đang đứng trước mặt Tần Chỉ Ái chỉnh lại cravat, hơi cúi đầu, nhàn nhạt nói với cô: “Chờ chút nữa hoạt động của các nam diễn viên kết thúc ŧıểυ Vương sẽ tìm cô để chụp hình xin chữ ký gì đó với họ, đừng có chạy lung tung.”