Chương 22: Cô Học Ðược Cách Lạt Mềm Buộc Chặt Rồi Sao? (2)
Tần Chỉ Ái phải dùng sức mạnh thật lớn mới có thể thoát khỏi lòng bàn tay của Chu Tịnh, sau đó lại cố hết sức lôi cô ra khỏi đám người đang khiêu vũ kia.
Chu Tịnh chơi chưa đủ, sống chết không khịu rời đi, có điều cô ta uống rượu nên sức cũng không mạnh nên chỉ có thể bị Tần Chỉ Ái kéo đi.
Đến lúc sắp đi ra, không biết là ai đã đụng phải Chu Tịnh, khiến Chu Tịnh bị va vào Tần Chỉ Ái, mà Tần Chỉ Ái lại đang dùng sức kéo cô, cho nên cả người đều ngã nhào về phía trước, va vào một lồng ngực bền chắc.
Tần Chỉ Ái theo bản năng ngẩng đầu lên, trong miệng chuẩn bị sẵn câu "Xin lỗi" , vừa mới nói được chữ "Xin..." đã nhìn thấy khuôn mặt ngưng sương lạnh lẽo mà tuấn tú của Cố Dư Sinh, cô liền lập tức giống như bị cái gì đó chặn họng, không nói nổi chữ "lỗi" còn lại.
Tần Chỉ Ái nhìn ra được sự ác liệt và sắc bén trong tầm mắt của Cố Dư Sinh, giống như hận không thể đâm cô mấy dao.
Thậm chí trong nháy mắt như vậy, cô còn cho rằng một giây sau Cố Dư Sinh sẽ trở mặt với cô trước mắt bao nhiêu người trong căn nhà này.
Tần Chỉ Ái sợ đến mức nín thở, không dám nhúc nhích.
Chu Tịnh say bất tỉnh nhân sự, hoàn toàn không ý thức được bầu không khí lúc này cứng nhắc như thế nào, vừa nấc một tiếng, cô ta còn nói thầm: "ŧıểυ Khấu, nhảy đi, khiêu vũ đi a!"
Tần Chỉ Ái đột nhiên hoàn hồn, ý thức được mặt của mình còn dán chặt trong ngực Cố Dư Sinh, mới vội vàng lui về phía sau hai bước.
Cô vừa rời khỏi người hắn, hắn cũng lui một bước.
Hắn và cô không giống nhau, cô vẫn còn đứng tại chỗ, mà hắn đã quay lưng rời đi.
Va vào ngực của Cố Dư Sinh như vậy, Tần Chỉ Ái mạnh mẽ kéo Chu Tịnh đi.
Cô chật vật kéo Chu Tịnh lên lầu không nổi, lại chạm mặt Lục Bán Thành, cô giao Chu Tịnh cho Lục Bán Thành chăm sóc, mới hỏi túi xách của cô ta ở phòng nào, ngay lập tức chạy lên lầu.
Túi của Chu Tịnh nằm trong phòng đầu tiên trên lầu hai, bên trái.
Cửa phòng này nửa mở chứ không đóng.
So với sự náo nhiệt ở dưới lầu, trên này có vẻ im lặng lạ thường.
Tần Chỉ Ái nhìn qua khe cửa, trong phòng trống rỗng, không có người, đối diện cửa trên ghế sa lon có vài túi vải, trong đó có túi LV màu đỏ nhìn qua liền biết của Chu Tịnh.
Tần Chỉ Ái biết mình đã tìm đúng phòng, mới mở cửa nhanh chóng chạy vào phòng.
Lúc sắp đến được ghế sa lon, cô mới phát giác trong phòng này có một người đang ngồi trên ghế salon.
Mà người này, chính là người cô vừa va vào lúc nãy, Cố Dư Sinh.
Một lần hai lần thì có thể nói là trùng hợp, nhưng ba bốn lần đều liên tiếp chạm mặt nhau, đừng nói là Cố Dư Sinh, ngay cả cô cũng cảm thấy hết sức trùng hợp.
Tần Chỉ Ái cắn môi, trực tiếp giả vờ như không phát hiện ra Cố Dư Sinh, nhanh chóng vọt tới ghế salon, cầm túi của Chu Tịnh bỏ chạy.