Nha hoàn bị khí thế nghĩa bất dung từ của Bạch Anh làm cho kinh ngạc trợn tròn mắt.
Tiểu thư nhà nàng có phải bị kích động đến ngốc rồi không!
Đường đường là tướng quân phu nhân còn không muốn, sao lại muốn làm một tiểu thiếp của phủ tướng quân?
Lúc này cửa sương phòng đột nhiên bị đẩy ra.
Một người đàn ông trung niên, vẻ mặt đau khổ xông vào, mắt đỏ hoe nhìn Bạch Anh, hối lỗi nói:
"Khinh Âm à... là cha vô dụng, là cha có lỗi với con..."
Nha hoàn lo lắng hỏi:
"Lão gia, tình hình bây giờ thế nào rồi?"
Vị Trường Lăng Hầu này giọng gần như nghẹn ngào:
"Bệ hạ phái một chiếc kiệu nhỏ đến, muốn Khinh Âm lập tức vào phủ tướng quân, vào từ cửa hông, làm thiếp thất, không được kháng chỉ."
Nha hoàn đưa tay che miệng, không thể tin được thốt lên:
"Ôi... sao lại như vậy."
Hai người đang nói chuyện, bên ngoài vang lên tiếng truyền chỉ the thé:
"Trường Lăng Hầu, bệ hạ có lệnh, trong vòng một canh giờ phải đưa tiểu thư quý phủ đến phủ tướng quân, kiệu nhỏ đang chờ, Hầu gia sẽ không muốn kháng chỉ chứ."
Trường Lăng Hầu nghe xong, mắt hoa lên, loạng choạng suýt không đứng vững.
Bạch Anh nghe xong, mắt lại sáng lên, đây là muốn đưa nàng đến phủ tướng quân à.
Chuyện của Hầu phủ này, nàng tạm thời không thể hiểu rõ, điều quan trọng nhất lúc này là tướng quân đại nhân.
Thế là, Bạch Anh trực tiếp nhảy xuống giường, vơ một chiếc áo choàng khoác lên, chạy vội ra ngoài, với tốc độ như sấm sét không kịp che tai chạy ra khỏi phòng, chạy vào kiệu nhỏ.
Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, Trường Lăng Hầu muốn ngăn lại cũng không kịp nữa.
Vì căn bản không ngờ, cô con gái vốn yếu ớt bệnh tật, sao đột nhiên lại chạy nhanh như vậy.
Vị thái giám truyền chỉ thoáng nhìn qua.
Thấy vị tiểu thư Hầu phủ gần đây gây xôn xao dư luận này.
Mắt như hồ sao nước long lanh, mày như núi xanh tựa hồ mang theo một chút sầu muộn, mặt như ngọc trắng hơi tái nhợt.
Rõ ràng mang vẻ yếu ớt bệnh tật, khiến người ta thương xót, nhưng đôi mắt đó lại linh động khiến cả người trở nên sống động.
Lời đồn chỉ biết vị đích nữ Trường Lăng Hầu này, yếu ớt bệnh tật, không thích giao du với người khác, ra ngoài cũng đeo khăn che mặt, nào biết dưới khăn che mặt, lại ẩn giấu dung nhan kinh diễm.
Thái giám truyền chỉ kéo kéo vạt áo, ho khan hai tiếng lấy lại tinh thần, the thé hô một tiếng:
"Khởi kiệu."
Trường Lăng Hầu trơ mắt nhìn, hai mắt đỏ hoe, thì thầm:
"Khinh Âm à."
Từ hôm nay trở đi, đích nữ Hầu phủ - Khinh Âm, sẽ trở thành trò cười của cả kinh đô.
Mến mộ Thái tử, cầu mà không được, được ban hôn với tướng quân, tự tử từ hôn, cuối cùng lại trở thành thiếp thất thân phận thấp kém trong phủ tướng quân.
Trường Lăng Hầu nghĩ đến những điều này, tức giận công tâm phun ra một ngụm máu, nhỏ giọng:
"Là cha vô dụng, là cha vô dụng..."
"Lão gia, người sao vậy, người đâu, mau gọi thái y."
Trường Lăng Hầu phủ hỗn loạn.
Bạch Anh trong kiệu nghe thấy động tĩnh, kéo rèm kiệu quay đầu nhìn lại, cảm thấy có chút áy náy.
Nàng bây giờ đã dùng thân thể của *Bạch Khinh Âm, còn làm cha người ta tức đến thổ huyết.
*Hình như nữ 9 theo họ mẹ , họ Bạch ...???
Lát nữa gặp tướng quân đại nhân, tướng quân chắc chắn sẽ mắng nàng, năm đó tướng quân đại nhân thường nói gì mà trăm điều thiện hiếu đứng đầu.
Thế là Bạch Anh trong kiệu liếm liếm lưỡi, lớn tiếng nói:
"Đừng thổ huyết nữa, tướng quân đại nhân là tốt nhất trên đời, ta... gả cho ngài ấy làm thiếp, là tướng quân đại nhân chịu thiệt!"
Nói xong Bạch Anh không nhìn vẻ mặt ngây người kinh ngạc của người trong Hầu phủ nữa, kéo rèm xuống, được khiêng ra khỏi Hầu phủ.
Thật không biết những người này từng người từng người một ngây người cái gì, tướng quân đại nhân vốn dĩ là tốt nhất trên đời.
Có gì mà phải kinh ngạc!
...