Minh Sơ vốn tưởng rằng Bạch Hoàng Chúc chỉ nhất thời nói mà thôi, không ngờ hắn lại vội vàng như thế, sau bữa trưa hôm đó lập tức đi tìm Thẩm Bích Nguyệt, nói suy nghĩ của hắn cho nàng. Thẩm Bích Nguyệt mặc dù cũng ngạc nhiên giống như Minh Sơ, nhưng sau đó cũng thông cảm cho tâm trạng của con trai, nhanh chóng gật đầu, cũng dặn hắn sớm ngày trở về.
Cứ như vậy, dưới ánh mắt ngạc nhiên lẫn soi mói của Minh Sơ, hai người họ và Cảnh Ly Trọng Sinh dẫn theo vài tên gia đinh của Bạch gia… Khởi hành.
Thẩm Bích Nguyệt đứng ngoài cổng chính đưa mắt nhìn Bạch Hoàng Chúc rời đi, mãi cho đến khi xe ngựa của Bạch Hoàng Chúc và Minh Sơ biến mất nơi cuối đường, nàng mới xoay người khẽ thở dài. Mà bên cạnh nàng, quản gia Bạch Luyện chần chờ một lát, nhưng cũng không mở miệng.
Ngay lúc Bạch Luyện tưởng Thẩm Bích Nguyệt xoay người định đi thì nàng đột nhiên nhìn về phía Bạch Luyện cười nói: “Bạch Luyện, ngươi cũng biết vì sao Hoàng Chúc đột nhiên vội vã đi đến Hắc Y giáo đúng không?”
“Việc này… ” Bạch Luyện do dự nhưng vẫn không mở miệng.
Trầm mặc hồi lâu, Bạch Luyện cảm thấy đắc tội đại thiếu gia vẫn còn tốt chán so với đắc tội phu nhân, vì vậy mở miệng: “Hôm nay đại thiếu gia nhận được một bức thư, sau lúc đó, đại thiếu gia dường như hơi bất thường.”
“Thư gì?” Ánh mắt Thẩm Bích Nguyệt trầm xuống.
Bạch Luyện từ trong ngực lấy ra một đống giấy vụn, để vào tay Thẩm Bích Nguyệt: “Đại thiếu gia muốn ta vứt đi, nhưng ta chỉ sợ có chuyện gì khẩn cấp nên không dám ném đi.” Thẩm Bích Nguyệt nghe Bạch Luyện xong, rất lập tức mở đống giấy vụn ra, lúc xé Bạch Hoàng Chúc dường như hơi mất tập trung nên trang giấy mặc dù nhàu nhĩ, nhưng không phải không thể nhìn ra nội dung trong đó.
Nghiêm túc nhìn chằm chằm bức thư hồi lâu, Thẩm Bích Nguyệt đột nhiên bám lấy cây cột bên cạnh, run rẩy cất tiếng gọi: “Bạch… Bạch Luyện…”
“Phu nhân?” Bạch Luyện chưa mở bức thư ra nên không biết nội dung trong đó, lúc này nhìn thấy vẻ mặt của Thẩm Bích Nguyệt nên đoán ra nội dung của bức thư quả thật vô cùng quan trọng. Hắn vội vàng đi qua đỡ Thẩm Bích Nguyệt, cuống quít nói: “Phu nhân, rốt cuộc thì…”
Thẩm Bích Nguyệt lắc đầu, một tay nắm thật chặt tờ giấy, vò nó thành một cục, nàng lẩm bẩm : “Đứa bé ngốc… Quả thật là đứa bé ngốc nghếch.” Lúc nói như vậy, hai hàng lệ từ khóe mắt hạ xuống, sắc mặt của nàng trắng bệch, Bạch Luyện không nói ra lời. Ngay cả lúc hai vị thiếu gia rời khỏi Bạch gia, hắn cũng chưa từng thấy sắc mặt Thẩm Bích Nguyệt tệ đến mức này.
Thẩm Bích Nguyệt không để ý tới sự hoảng hốt của Bạch Luyện, hai mắt nàng vô thần chăm chú nhìn về hướng Bạch Hoàng Chúc rời đi rất lâu.
Minh Sơ không biết sao họ lại rời khỏi Bạch gia, nàng chỉ biết Bạch Hoàng Chúc đang ngồi trước mặt nàng hơi bất thường, không, là vô cùng bất thường.
“Bại gia tử, rốt cuộc thì chàng đang nghĩ gì?” Minh Sơ vươn ngón trỏ chọc chọc vào Bạch Hoàng Chúc, Bạch Hoàng Chúc lúc này đang xốc lên mành xe ngựa, không biết đang nhìn gì, cảm giác được Minh Sơ chọc mình, hắn quay sang hoảng hốt hỏi: “Sao thế?”
Minh Sơ nhíu mày: “Những lời này phải là ta tới hỏi chàng mới đúng.”
Bạch Hoàng Chúc thấy Minh Sơ có vẻ như không vui lắm nên chớp chớp mắt cười nói: “Không có gì, chỉ là nghĩ đến có thể gặp ŧıểυ ruồi bọ nên vui vẻ thôi.”
“Vui thật không?” Minh Sơ không tin, trên mặt Bạch Hoàng Chúc rõ ràng tràn ngập ta vô cùng đau thương vô cùng bàng hoàng, ai mà tin hắn đang vui cho được.
Tuy nhiên Bạch Hoàng Chúc có vẻ như cũng không nghĩ Minh Sơ đã nhìn thấu được hắn đang nói dối, chỉ nhanh chóng nói: “Bây giờ cách Ích Châu chỗ của Hắc Y giáo còn rất xa, nếu nàng mệt thì ngủ một lát đi.”
Minh Sơ đang chuẩn bị tấn công tra hỏi nên mắt cũng không thèm nháy nói: “Ta không sao, ta muốn biết nguyên nhân chàng vội vã đi gặp ŧıểυ ruồi bọ.” Thấy Minh Sơ cố chấp như vậy, Bạch Hoàng Chúc vẫn không chịu tiết lộ nửa lời, chỉ cười khan nói: “Lâu không nhìn thấy ŧıểυ ruồi bọ, chẳng lẽ ngươi nàng là mẹ không muốn gặp nó sao?”
“Nhớ thì nhớ, nhưng cũng không đến mức phải vội vàng thế này đúng không?” Minh Sơ muốn xem hắn sẽ trả lời nàng thế nào. Nhưng sau đó, Bạch Hoàng Chúc lại trốn tránh vấn đề này, hắn dụi dụi mắt nói: “Tự nhiên mệt quá, hôm nay đã xem sổ sách thật lâu…” Nói tới đây, hắn nằm thẳng xuống cái đệm đã được chuẩn bị trong xe ngựa đặc chế, gối lên chân Minh Sơ nhắm mắt lại.
Hai hàng lông mi của Minh Sơ nhướn lên cao, chỉ thiếu bước tung ra một cước, nhưng sau một lúc ngắm dáng vẻ nhắm mắt của Bạch Hoàng Chúc, nàng đành thở dài một tiếng mặc hắn ngủ.
Nếu hắn thật sự muốn che giấu nàng điều gì, nàng cũng không thể nào ép hắn nói ra được.
Tuy nhiên…
Hai mắt Minh Sơ chợt trợn to, nếu nàng không nghe lầm, Bạch Hoàng Chúc vừa nói cả ngày hắn xem sổ sách, nhưng mà… người xem sổ sách cả ngày là nàng mới đúng!
Không hiểu sao lại hơi bực mình, Minh Sơ biết Bạch Hoàng Chúc đang gối đầu lên hai chân mình chắc chắn là giả vờ ngủ, cho nên nàng không hề dịu dàng kéo Bạch Hoàng Chúc: “Bại gia tử chàng đứng lên cho ta, muốn ngủ cũng là ta ngủ mới đúng…”
Bạch Hoàng Chúc mở to mắt nhìn nàng kéo mình dậy, nương tử của hắn sức lực lớn vô cùng, quả nhiên là nhấc hắn lên… Sau đó, tình hình cuối cùng là, Minh Sơ gối lên hai chân Bạch Hoàng Chúc, nhắm mắt ngủ.
Bạch Hoàng Chúc thật ra không hề buồn ngủ chút nào, cho đến khi Minh Sơ đã ngủ say, hắn vẫn mở to mắt ngắm nàng. Sau khi xác định Minh Sơ đã hoàn toàn chìm vào giấc ngủ, hắn mới nhẹ nhàng ôm lấy Minh Sơ, đặt cái chăn sau đầu nàng thay thế cho chân mình. Sau đó hắn đứng lên, khom lưng ra khỏi xe ngựa.
Bên ngoài xe ngựa có Cảnh Ly đánh xe, còn Trọng Sinh ở bên cạnh nghiêm túc nhìn chằm chằm vào hai tay đang đánh xe của Cảnh Ly, vẻ mặt của Cảnh Ly muốn khó nhìn bao nhiêu có khó nhìn bấy nhiêu. Thật ra chỉ cần là lúc Minh Sơ và Bạch Hoàng Chúc ở bên nhau, sắc mặt Cảnh Ly đều như vậy. Thấy Bạch Hoàng Chúc đột nhiên đi ra, Cảnh Ly hơi kinh ngạc, sau đó hắn lập tức híp mắt cười cười: “Chẳng lẽ ngươi bị Sơ Nhi đuổi ra?”
“Cả đời này nàng cũng không thể đuổi được ta.” Bạch Hoàng Chúc nhìn cũng không thèm nhìn Cảnh Ly, đi qua ngồi bên cạnh Cảnh Ly và Trọng Sinh.
Khóe môi Cảnh Ly giật giật, dường như nhiều ngày nay hắn đã không để ý đến vẻ ngoài, dưới cằm mọc râu xanh lún phún hắn cũng mặc kệ, tuy nhiên Bạch Hoàng Chúc lại cảm thấy Cảnh Ly thế này còn đẹp trai hơn dáng vẻ ŧıểυ bạch kiểm ngày trước của hắn. Vươn tay sờ vào râu trên cằm, Cảnh Ly nói: “Vậy vì sao ngươi không ở trong xe cùng nàng?”
Cảnh Ly hỏi xong giơ roi thúc ngựa đi, chờ câu trả lời của Bạch Hoàng Chúc, nhưng hắn đợi rất lâu vẫn không nhận được câu trả lời. Nhận thấy có gì đó khác thường, Cảnh Ly quay đầu nhìn Bạch Hoàng Chúc, thấy hắn chỉ ngồi im, vùi mặt vào giữa hai chân, dáng vẻ có tâm sự nặng nề.
Sau một lúc do dự, Cảnh Ly cuối cùng cũng mở miệng hỏi: “Này, ŧıểυ tử, ngươi sao vậy? Bị Sơ Nhi làm oan ức à?”
“Không phải…” Bạch Hoàng Chúc mở miệng, giọng nói cũng khàn khàn lạ thường làm Cảnh Ly giật mình, hắn kinh ngạc nheo mắt, trong lòng biết chắc chắn đã xảy ra chuyện lớn, nếu không Bạch Hoàng Chúc nhất định sẽ không có vẻ mặt như vậy. Sắc mặt của hắn trở nên nghiêm tục: “Nói đi, sao vậy?”
“Ta cần phải đi một lát.” Bạch Hoàng Chúc ngước mắt lên nhìn chăm chú vào Cảnh Ly.
Cảnh Ly chần chờ một lát: “Ngươi? Một mình?”
“Một mình ta.” Bạch Hoàng Chúc gật đầu.
Cảnh Ly cảm thấy Bạch Hoàng Chúc một là bị điên, hai là đần độn, ba là sự việc quá mức nghiêm trọng. Hắn nâng trán: “Ngươi định bỏ Sơ Nhi mà đi một mình ư?”
“Không phải bỏ, mà là ta đến Hắc Y giáo trước, ngươi đánh xe cùng Minh Sơ đến sau.” Bạch Hoàng Chúc lắc đầu nói.
Cảnh Ly nhìn chằm chằm vào mắt Bạch Hoàng Chúc, họ đều biết quyết định này của Bạch Hoàng Chúc sẽ dẫn đến kết quả gì. Rất lâu sau, sau khi xác nhận Bạch Hoàng Chúc không phải đang nói đùa, Cảnh Ly thở dài nói: “Ngươi phải biết, làm như vậy, sau khi Sơ Nhi biết sẽ rất tức giận.
“Đành phải vậy.”
Cảnh Ly biết việc này có nói gì cũng vô dụng, vì vậy sau một lát im lặng, hắn quay đầu tiếp tục đánh xe: “Phía sau xe còn có một con ngựa.”
“Ừ.” Câu trả lời của Bạch Hoàng Chúc rất ngắn gọn.