Ngày hôm đó trong đại sảnh Bạch gia có thể nói là còn náo nhiệt hơn ngày hôm trước, chỉ vì Bạch Võ Sơn đã bất cẩn đáp ứng Túc Huyền hợp tác với thất đại thế gia đối phó với Hắc Y giáo.
Bạch Võ Sơn đứng trong đại sảnh, chắp tay đưa lưng về phía mọi người, khi Túc Huyền đến nơi thì thấy Thẩm Bích Nguyệt đang lo lắng đứng bên cạnh Bạch Võ Sơn, không biết đang thì thầm nói gì.
“Bạch lão gia.”Túc Huyền khẽ gọi.
Bạch Võ Sơn lúc này mới quay đầu nhìn về phía Túc Huyền, trên mặt mang theo sự mệt mỏi, thậm chí hốc mắt còn có quầng thâm màu đen, hiển nhiên là ngủ không được ngon, hắn nhìn chăm chú Túc Huyền trong chốc lát mới gật đầu: “Ngươi đã đến rồi.”
“Bạch lão gia không hổ là Bạch lão gia.” Túc Huyền trong lòng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Tuy nhiên Bạch Võ Sơn bỗng nhiên nói: “Chẳng qua lúc này ta không thể đích thân giúp đỡ thất đại thế gia được, Bạch gia hiện tại còn rất nhiều rắc rối chưa được giả quyết, vì vậy… lần hợp tác này, Túc Huyền cô nương chọn một người trong số đệ tử Bạch gia đứng đầu lực lượng Bạch gia đi theo ngươi được không?”
Túc Huyền hơi ngước mắt, kinh ngạc nhìn Bạch Võ Sơn, nàng không ngờ Bạch Võ Sơn lại nghĩ ra chiêu này khi sự việc tưởng như đã định đoạt. Bạch Võ Sơn đứng đầu Bạch gia, Bạch Võ Sơn không đích thân đối phó với Hắc Y giáo mà lại để Túc Huyền chọn đệ tử Bạch gia đến giúp đỡ, đièu này căn bản chứng tỏ Bạch gia sẽ không dốc toàn lực hợp tác với thất đại thế gia.
Tren mặt Túc Huyền không biểu hiện chút gì, nhưng trong lòng đã thầm mắng Bạch Võ Sơn không hổ là người đứng đầu Bạch gia, xảo trá không thiếu chút nào.
Chỉ là, nếu Bạch Võ Sơn đã nói ra yêu cầu này, nàng sẽ khiến hắn hối hận đến chết.
Túc Huyền ho nhẹ một tiếng, cười nhạt nói: “Nếu Bạch lão gia đã nói như vậy, vậy ta chọn ai đi giúp thất đại thế gia cũng được đúng không?”
“Bạch Võ Sơn không phải người nói mà không giữ lời.” Bạch Võ Sơn thản nhiên nói, có vẻ như đã hơi không kiên nhẫn.
Túc Huyền hài lòng gật đầu, mỉm cười phun ra ba chữ: “Bạch Hoàng Chúc.”
Ba chữ kia trong nháy mắt khiến Bạch Võ Sơn đứng hình ngay tại chỗ. Hắn cau mày nói: “Ý của ta là đệ tử Bạch gia… là nhóm học trò, chứ không phải…”
“Chẳng lẽ Bạch đại thiếu gia không được tính là đệ tử Bạch gia sao?” Một câu nói của Túc Huyền làm Bạch Võ Sơn á khẩu không trả lời được.
Mắt Bạch Võ Sơn mở to, cơ bắp ở hai bên má hơi giật giật, hắn chưa kịp mở miệng, Thẩm Bích Nguyệt bên cạnh đã nhân tiện nói: “Túc Huyền cô nương, Bạch gia chúng ta đáp ứng ngươi giúp thất đại thế gia đối phó Hắc Y giáo, chỉ vì để bảo vệ Hoàng Chúc, chắc ngươi cũng biết?”
“Tất nhiên ta hiểu, Bạch lão gia và Bạch phu nhân lo lắng cho con như thế nào Túc Huyền đều thấy rõ.” Túc Huyền cung kính đáp.
Thẩm Bích Nguyệt gật đầu rồi nói tiếp: “Mong cô nương không làm khó chúng ta.”
“Như vậy hà tất gì phải khó xử ta?” Ngữ khí Túc Huyền vẫn cứng rắn như trước, “Nếu không phải các ngươi đưa ra yêu cầu đó, ta cần gì phải đòi hỏi như thế? Đưa một đệ tử Bạch gia bình thường đến hỗ trợ, Bạch gia sẽ dốc hết sức sao?”
“Điều này…” Bạch Võ Sơn nhíu mày thở dài: “Túc Huyền cô nương… Được, ta đáp ứng ngươi, ta dẫn một nửa đệ tử Bạch gia giúp thất đại thế gia đối phó Hắc Y giáo được chưa?”
Những lời hắn đã nói ra thì sẽ không thay đổi, Thẩm Bích Nguyệt không đồng ý nhìn Bạch Võ Sơn, Bạch Võ Sơn lắc lắc đầu với nàng, thì thầm: “Ít nhất nếu tiêu diệt được Hắc Y giáo, tháng ngày sau này chúng ta sẽ được yên ổn, phu nhân, nàng nói xem?”
“… Ừ” Thẩm Bích Nguyệt trong lòng biết không thể đấu lại Bạch Võ Sơn cố chấp, cũng biết lúc này dù có cãi cũng không thể thay đổi tình cảnh hiện tại của Bạch gia.
Trong lòng Túc Huyền thật ra còn bị đè nén hơn cả hai người kia, muốn tiến lên giúp đỡ Bạch Võ Sơn, kết quả đôi vợ chồng này lại như đang đưa nhau lên pháp trường, coi nàng như kẻ xấu.
Sau khi thống nhất được quyết định, Bạch Võ Sơn trấn an nương tử xong cuối cùng cũng quay đầu nói với Túc Huyền: “Mong Túc Huyền cô nương nghỉ ngơi ở Bạch gia nửa ngày, đợi lão phu thu thập xong đồ đạc chúng ta sẽ đi Sở gia.”
Túc Huyền gật đầu nói: “Được.”
.
.
.
Trong viện của Bạch Hoàng Chúc, Bạch Hoàng Chúc vẫn đấu võ mồm với Cảnh Ly như xưa, cùng nhau trêu chọc Trọng Sinh, không hề biết Bạch Võ Sơn đã quyết định đích thân đến Sở gia hỗ trợ đối phó Hắc Y giáo.
Lúc này mặt trời mới mọc chưa lâu, những giọt sương trong suốt vẫn đọng lại trên những chiếc lá, phản chiếu ánh mặt trời lấp lánh trông rất đẹp mắt. Bạch Hoàng Chúc ăn điểm tâm, thỉnh thoảng lại quay sang xem Trọng Sinh bên cạnh đã ăn xong chưa.
Cảnh Ly trước khi tới đây đã ăn điểm tâm, thấy Bạch Hoàng Chúc vừa ăn này vừa nhìn Trọng Sinh, nhịn không được hỏi: “Ngươi vừa ăn vừa nhìn Trọng Sinh có thấy mệt hay không?”
“Ngươi gọi Minh Sơ ta gọi Sơ Nhi, liên quan gì đến ngươi?” Cảnh Ly cùng Bạch Hoàng Chúc đã tranh luận chuyện này không biết bao nhiêu lần, không ai chịu yếu thế.
Bạch Hoàng Chúc mặc kệ hắn: “Minh Sơ bị Bạch Luyện kéo đến phòng thu chi rồi.”
Cảnh Ly hừ một tiếng, lúc này mới dời tầm mắt nhìn về phía Trọng Sinh, thấy vẻ mặt hắn đau khổ, nửa ngày sau mới một tay vỗ vai Bạch Hoàng Chúc vẫn đang giận dữ nhìn mình chằm chằm, một tay chỉ Trọng Sinh: “Hắn đang làm gì thế?”
Bạch Hoàng Chúc lúc này mới nhớ ra, hắn mải đấu võ mồm với Cảnh Ly nên quên nhìn Trọng Sinh đã ăn xong hay chưa, vì vậy nên lúc này hắn… đang dùng hai tay bẻ bát cháo rỗng của mình. Sau đó… một tiếng “rắc” thanh thúy vang lên, Trọng Sinh đột ngột bẻ cái bát thành mấy mảnh nhỏ, sau đó muốn đưa mấy mảnh vỡ đó vào miệng…
“Dừng lại!” Cảnh Ly và Bạch Hoàng Chúc gần như đồng thời hét lên.
Trọng Sinh nghe thấy hai tiếng kêu to thì dừng lại động tác, sau đó tầm mắt vòng lại, đối mặt với Bạch Hoàng Chúc và Cảnh Ly. Vẻ mặt không chút thay đổi của Trọng Sinh đối lập hoàn tòan với Cảnh Ly Bạch Hoàng Chúc đang kinh sợ.
Bạch Hoàng Chúc thấy Trọng Sinh không iếp tục ăn mảnh sứ vỡ nữa thì mới thở phào nhẹ nhõm, dời tầm mắt nói với Cảnh Ly: “Ngươi hiểu vì sao ta phải nhìn hắn ăn chưa?”
Hoàn toàn hiểu. Cảnh Ly liều mạng gật đầu. Với tình hình này, xem ra Trọng Sinh làm gì cũng phải nhìn hắn, bằng không Cảnh Ly hoàn toàn tin tưởng hắn có khi nghe lời quá mà tự giết mình.
Khi tâm trạng hai người vừa bình ổn xuống thì bên ngoài lại có một nha hoàn đi tới, cung kính nói với Bạch Hoàng Chúc: “Đại thiếu gia, Túc Huyền cô nương của Sở gia có việc cầu kiến.”
“Túc Huyền?” Động tác của Bạch Hoàng Chúc dừng lại, chớp chớp mắt.
Nha hoàn gật đầu, giống như muốn khẳng định lời nói của Bạch Hoàng Chúc. Cảnh Ly nhìn phản ứng của Bạch Hoàng Chúc, nhíu mày nói: “Sao vậy? Sao nghe tên của nàng mà lại kích động như thế, chẳng lẽ ngươi thật sự có quan hệ gì với Túc Huyền cô nương hay sao?”
“Có quan hệ, vô cùng quan hệ…” Bạch Hoàng Chúc đứng dậy, nhanh chóng gọi Trọng Sinh: “Trọng Sinh! Mau rời khỏi đây, đến chỗ của Minh Sơ, nửa canh giờ nữa hãy về!”
“Ừ” Trọng Sinh đáp lời, lập tức xoay người ra khỏi ŧıểυ viện.
Bạch Hoàng Chúc vốn đang thở phào nhẹ nhõm, thấy Trọng Sinh đi ra từ phía cửa viện thì lại kêu lên: “Trọng Sinh! Đừng đi cửa đó!”
Động tác Trọng Sinh chợt dừng lại, đầu hơi nghiêng, như đang suy nghĩ ý của Bạch Hoàng Chúc. Bạch Hoàng Chúc ho nhẹ một tiếng, bình tĩnh nói: “Trèo tường ra ngoài.”
Trọng Sinh nghe được mệnh lệnh của Bạch Hoàng Chúc thì nhanh chóng gật đầu, vươn tay nhanh nhẹn bay qua khỏi tường. Mãi cho tới khi Trọng Sinh đã rời khỏi, Bạch Hoàng Chúc mới nói với nha hoàn đang xem trò hay: “Được rồi… Để Túc Huyền vào đi… Nhớ không được nói cho nàng biết chuyện vừa xảy ra.”
“Vâng” nha hoàn nghẹn cười trả lời rồi ra ngoài.
Cảnh Ly được tận mắt chứng kiến cảnh tượng mất mặt của Bạch Hoàng Chúc, buồn cười gõ gõ cái bàn: “Ngươi sợ Túc Huyền nhìn thấy Trọng Sinh.”
Trọng Sinh và Sở Lưu Ly đã chết có dáng vẻ giống nhau như đúc, nếu để Túc Huyền nhìn thấy Trọng Sinh, tránh không được lại nghĩ về những chuyện trước kia, có khi lại gây ra một số hiểu lầm. Bạch Hoàng Chúc đã nói lý do với Cảnh Ly từ trước, Cảnh Ly nói như vậy là cố ý muốn xem cuộc vui.
Bạch Hoàng Chúc rất muốn tranh luận tiếp vấn đề này với hắn, không may là lúc này Túc Huyền đã tới ŧıểυ viện. Nhìn Bạch Hoàng Chúc và Cảnh Ly đứng bên cạnh hắn, Túc Huyền cười híp mắt, gật đầu nói: “ŧıểυ Chúc, còn có vị này…”
“Ngươi biết ta?” Cảnh Ly cũng không quá kinh ngạc.
Túc Huyền nhanh chóng nói: “Minh chủ võ lâm Tố Thất là bằng hữu của ta, thân phận của ngươi cũng là hắn nói cho ta biết.”
“Quả nhiên.” Cảnh Ly giống như lơ đãng liếc Bạch Hoàng Chúc một cái.
Bạch Hoàng Chúc làm bộ không thấy ánh mắt của Cảnh Ly, chỉ quay sang nói với Túc Huyền: “Cha ta đã đáp ứng hợp tác với thất đại thế giả rồi đúng không? Hắn chuẩn bị hợp tác như thế nào?”
“Hắn sẽ đích thân đến Sở gia tương trợ cho thất đại thế gia.” Túc Huyền nói, “Đây cũng là nguyên nhân ta tới tìm ngươi, Bạch lão gia rời khỏi Bạch gia thật ra cũng nhằm mục đích bảo vệ cho ngươi, nhưng một khi Bạch lão gia rời đi, nội bộ Bạch gia ắt sẽ hội loạn.”
Bạch Hoàng Chúc gật đầu, sao hắn có thể không hiểu ý của Túc Huyền, người nào trong Bạch gia muốn giết hắn, họ còn chưa thể tra ra.
Túc Huyền thấy Bạch Hoàng Chúc gật đầu, lại cười nói: “Được rồi, ta đến cũng chỉ chuyển thư giúp Tố Thất thôi, hắn muốn ngươi làm gì cũng phải cẩn thận, với người càng vô hại càng phải đề phòng, nhất là hai huynh đệ của ngươi.”
Bạch Võ Sơn vừa đi, người muốn đoạt được vị trí gia chủ Bạch gia sẽ đối phó với người thừa kế chính thức là Hoàng Chúc.
Bạch Hoàng Chúc lên tiếng đáp ứng, trong lòng có chút không yên, Cảnh Ly bên cạnh thấy dáng vẻ hắn như vậy thì biết hắn còn đang suy nghĩ chuyện của Trọng Sinh. Túc Huyền nhìn sâu vào mắt Bạch Hoàng Chúc một cái rồi xoay người nói: “Vậy ta đi trước, Bạch lão gia đang thu dọn đồ đạc, chắc buổi chiều sẽ khởi hành đến Sở gia.”
“Được, ngươi phải cẩn thận.” Bạch Hoàng Chúc gật đầu.
Túc Huyền rời đi, cho đến khi bóng lưng của nàng hoàn toàn biến mất ở ngoài viện tảng đá trong lòng Bạch Hoàng Chúc mới được buông xuống. Chẳng qua trái tim vừa được thả lỏng thì lại bị Cảnh Ly làm cho hoảng sợ, Cảnh Ly túm ống tay áo của Bạch Hoàng Chúc, Bạch Hoàng Chúc ngước mắt nhìn hắn: “Sao vậy?”
“Trọng Sinh… không đi…” Cảnh Ly thì thầm.
Bạch Hoàng Chúc sửng sốt, lập tức quay đầu nhìn theo hướng tầm mắt của Cảnh Ly, thấy Trọng Sinh một mình lặng lẽ đứng dưới bức tường vừa trèo ra, mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm vào hai người.