“Đại thiếu gia…” Dưới vẻ mặt của Bạch Hoàng Chúc cuối cùng Minh Sơ cũng đi lượm người về, ai ngờ lão nhân vừa được nhặt về một cái lập tức ôm lấy Bạch Hoàng Chúc kéo cũng không đi.
Sau khi nói rõ ràng tiền căn hậu quả, lão nhân vừa nghẹn ngào hô vừa nhào tới trước giường Bạch Hoàng Chúc, dáng vẻ nước mắt nước mũi lưng tròng khiến Bạch Hoàng Chúc mơ hồ thấy áy náy… Mặc dù hắn cho rằng việc này chẳng có liên quan gì đến mình.
Vừa rồi hắn đã giải thích, hắn là quản gia của Bạch gia một trong bát đại thế gia, tên là Bạch Luyện.
Minh Sơ buồn cười nhíu mày hỏi: “Ngươi nói ngươi là quản gia Bạch gia của bát đại thế gia?”
Lão nhân gật đầu, đầu cũng không thèm quay lại.
Minh Sơ cảm thấy đầu bắt đầu đau, nhưng hiển nhiên nàng vẫn không đau đầu bằng Bạch Hoàng Chúc. Thống khổ thở dài một hơi, Bạch Hoàng Chúc muốn nâng lão nhân dậy, nhưng không may hắn bây giờ bị bọc không khác gì cái bánh nếp không thể nhúc nhích. Tuy nhiên cũng may lão nhân nghe thấy tiếng thở dài của hắn, ngẩng đầu vô cùng thân thiết nói: “Đại thiếu gia người làm sao vậy? Có phải khó chịu ở đâu hay không?”
Bạch Hoàng Chúc ngẩn người ra rồi vội vàng hỏi: “Không phải ta khó chịu, chỉ là… sao ngươi lại tới đây, sao ngươi biết ta là đại thiếu gia của ngươi?”
Lão nhân tên Bạch Luyện vội nói: “Tất nhiên là có người báo cho lão gia biết, sau khi lão gia biết đại thiếu gia còn tại nhân thế lập tức phái lão nô tới đón đại thiếu gia về Bạch gia.”
Nhận hắn về Bạch gia, những lời này khiến Bạch Hoàng Chúc sửng sốt một lát. Sống bên ngoài đã nhiều năm như vậy, thậm chí có lúc hắn đã quên mình thật ra đến từ thế gia khiến tất cả mọi người trong giang hồ chính đa͙σ đều kính sợ, Bạch gia.
Mà giờ khắc này Minh Sơ đang quan sát vẻ mặt Bạch Hoàng Chúc, thấy hắn phản ứng như vậy trong lòng không biết đang suy nghĩ gì.
“Đại thiếu gia, người có biết lão gia và phu nhân thương tâm vì người trong nhiều năm qua như thế nào không?” Bạch Luyện nói đến chỗ tình cảm, nước mắt rơi như mưa lên quần áo Bạch Hoàng Chúc, “Đại thiếu gia người bây giờ đã lớn như vậy rồi, lão gia và phu nhân đều đang ngóng trông lão nô dẫn người trở về… Người bị bắt cóc khỏi Bạch gia khi còn quá nhỏ, lão nô vẫn nhớ khi đó ta đều xử lý mọi chuyện của đại thiếu gia, ai biết quay đi quay lại đại thiếu gia đã bị bắt đi …”
Bạch Hoàng Chúc lắng nghe, Minh Sơ bên cạnh nghe đến đó lại nhịn không được ngắt lời: “Hắn nói thật sao?” Nàng hỏi Bạch Hoàng Chúc.
Bạch Hoàng Chúc mờ mịt nhìn Minh Sơ: “Hắn không phải đã nói lúc đó ta còn quá nhỏ sao? Sao ta nhớ được chuyện khi đó chứ…”
Minh Sơ nghẹn họng, nhìn về phía Bạch Luyện: “Sao ngươi biết ngươi không nhận nhầm người? Dù sao cũng đã qua nhiều năm như vậy, có người báo cho ngươi ngươi lập tức tin hắn là đại thiếu gia của ngươi sao?”
Bạch Luyện nhanh chóng khẳng định: “Có Vu Âm sáo làm chứng không sai được, hơn nữa lão nô đã từng hầu hạ đại thiếu gia rất lâu, chắc chắn sẽ không nhận nhầm người!”
Nói tới đây hắn cúi đầu móc ra Vu Âm sáo đưa đến trước mặt Bạch Hoàng Chúc.
Bạch Hoàng Chúc nhìn Bạch Luyện lấy ra Vu Âm sáo thì sững sờ trong giây lát, sau đó mới hoàn hồn: “Ai đưa Vu Âm sáo của ta đến Bạch gia?”
“Là ta.” Người trả lời không phải Minh Sơ cũng không phải Bạch Luyện khóc đến rối tinh rối mù, mà là Tố Thất vừa đẩy xe lăn từ ngoài cửa vào.
Vẻ mặt Tố Thất vẫn nhàn nhạt nhìn không ra chút cảm xúc nào y như ngày thường, chẳng qua ánh mắt trở nên nghiêm túc. Cùng Bạch Hoàng Chúc liếc nhau, Tố Thất mới nói: “Khi ngươi đến Vạn Tượng sơn trang ta đã thông báo cho Bạch gia, chỉ không ngờ hắn tới nhanh như vậy.”
Mặc dù không giải thích được vì sao hắn làm như thế, nhưng Bạch Hoàng Chúc cũng hiểu được ý củaTố Thất. Hắc Y Khuynh Vân, Lãm Nguyệt thế gia, mặc dù tứ đại môn phái nhìn thì thế lực ngang bằng nhau, nhưng trong lòng Tố Thất và Bạch Hoàng Chúc đều biết rõ, thế lực của Hắc Y giáo đã đạt tới cảnh giới nào.
Nhìn vẻ mặt Bạch Hoàng Chúc đột nhiên trở nên nghiêm túc, Minh Sơ nhịn không được mở miệng hỏi: “Bại gia tử, rốt cuộc là sao?”
Ánh mắt Bạch Hoàng Chúc phức tạp nhìn Minh Sơ, đồng thời nhìn về phía Bạch Luyện vẫn tựa vào mình chưa khóc xong, rốt cục nói: “Minh Sơ… Nàng không phải muốn biết chuyện quá khứ của ta sao? Bây giờ cũng là lúc để giải thích mọi chuyện.”
Hắn cũng nói với Bạch Luyện: “Còn có ai là người bắt ta khỏi Bạch gia nữa.”
Động tác Bạch Luyện đột ngột dừng lại, sau đó hắn hít mũi: “Là ai?”
“Hắc Y giáo.” Tố Thất thay Bạch Hoàng Chúc mở miệng. Bạch Hoàng Chúc nói tiếp: “Năm đó chính đa͙σ có bát đại thế gia, ngoài ra còn có Lãm Nguyệt cung và Khuynh Vân Môn. Hắc Y giáo tự biết ba thế lực liên hợp lại thì họ chắc chắn sẽ không là đối thủ, vì vậy phái ra trưởng lão trong giáo ẩn mình vào trong bát đại thế gia, bắt đi truyền nhân của bát đại thế gia. Cứ như vậy khiến bát đại thế gia trở tay không kịp, không còn tâm trí đối phó với Hắc Y giáo. Mà tám đứa bé đó bị Hắc Y giáo giam lỏng trong một tòa thành cổ ở núi hoang, tự sinh tự diệt.”
Đứa lớn nhất mới chỉ có mười hai tuổi, ít nhất chỉ có năm tuổi, đó là Bạch Hoàng Chúc.
Những lời này Bạch Hoàng Chúc không nói ra, nhưng Minh Sơ tưởng tượng ra được tám đứa bé luôn được nuông chiều bị giam trong một tòa thành hoang vắng sẽ hoảng hốt đến mức nào. Mà Bạch Hoàng Chúc có thể trưởng thành như thế này rốt cuộc đã phải trải qua bao nhiêu cực khổ.
Chỉ là…
“Vì sao đột nhiên lại nói những lời này với chúng ta?” Minh Sơ hỏi.
Bạch Hoàng Chúc trầm mặc một lát mới nói: “Trước đây không lâu Mạc Sắt đã tới tìm ta, muốn ta mau chóng trở lại Bạch gia, sau đó thuyết phục Bạch gia gia chủ liên thủ với các môn phái khác đối phó Hắc Y giáo. Ta nghĩ Tố Thất thông báo hành tung của ta cho Bạch gia nhanh như vậy, chắc hẳn là suy nghĩ giống Mạc Sắt đúng không?”
Hắn nhìn về phía Tố Thất, Tố Thất khẽ gật đầu, trong mắt có khen ngợi.
Bạch Luyện cũng cau mày nói: “Đại thiếu gia, bây giờ gia chủ là cha người đó, sao có thể xưng hô như thế được?” Tuy nhiên lời này của hắn bị ba người ở đây xem nhẹ.
Minh Sơ nghe hai người nói xong cũng chỉ trầm tư một lát rồi nói: “Bại gia tử, ta và chàng cùng đi Bạch gia.”
Bạch Luyện sửng sốt quay đầu nhìn về phía Minh Sơ, dường như cho tới giờ khắc này mới giật mình phát hiện sự tồn tại của Minh Sơ: “Cái này… Cô nương này là ai? Tại sao lại về Bạch gia với đại thiếu gia?”
Bạch Hoàng Chúc chớp chớp mắt với Bạch Luyện, trả lời rất đơn giản: “Nương tử của ta.”
Một câu nói uy lực vĩ đại vô cùng, Bạch Luyện run sợ rất lâu mới khôi phục khỏi ý nghĩ muốn ngất đi: “Thiếu… Thiếu phu nhân? Đại thiếu gia đã lấy vợ?”
Minh Sơ thấy vẻ mặt Bạch Luyện thay đổi không biết đã bao nhiêu lần từ lúc mới bước vào thì buồn cười cực kỳ, nhịn không được ném thêm một cú sốc nữa: “Đâu chỉ cưới vợ, đại thiếu gia nhà ngươi còn có đứa trẻ mười tuổi rồi.”
Câu này quả nhiên vĩ đại vô cùng, từ giây phút ấy mãi cho đến khi Bạch Luyện theo hai người bắt đầu khởi hành trở về Bạch gia, cằm Bạch Luyện không thể khép lại, hơn nữa dọc theo đường đi luôn luôn lấy ánh mắt kỳ quái đánh giá Minh Sơ và Bạch Hoàng Chúc.
Hiện tại Bạch Hoàng Chúc mới hơn hai mươi, Minh Sơ nhìn ngang nhìn dọc cũng trạc tuổi Bạch Hoàng Chúc, nhưng họ lại nói vị ŧıểυ thiếu gia kia đã hơn mười tuổi…
Bạch Luyện lắc đầu, tận sâu trong lòng cảm giác mình đã già.
Từ ngày đó về sau, chỉ nghỉ ngơi năm ngày, sau đó Bạch Hoàng Chúc quyết định khởi hành về Bạch gia, chỉ vì Tố Thất nhận được tin tức nói Hắc Y giáo đã diệt tam môn thất phái trong cửa nam, mục tiêu tiếp theo là cửa bắc còn sót lại.
Sau khi diệt cửa bắc, tiếp theo khả năng sẽ xuống tay với bát đại thế gia.
Không kịp dưỡng thưỡng cho tốt, dưới sự kiên trì của Bạch Hoàng Chúc ba người rốt cục quyết định khởi hành đi tới Bạch gia. Chẳng qua trước khi rời đi Tố Thất nói là có việc muốn nói riêng với Bạch Hoàng Chúc, hai người vào trong phòng đại khái nửa canh giờ sau Tố Thất mới gọi Bạch Luyện vào dìu Bạch Hoàng Chúc ra.
Bạch Hoàng Chúc lúc này đã thoát khỏi lớp băng bó trói hắn như cái bánh nếp, chẳng qua vết thương vẫn bị băng một lớp rất dày, tuy nhiên kể cả được Bạch Luyện dìu đi thì được vài bước sắc mặt hắn vẫn tái nhợt cả người đầy mồ hôi.
Thương thế nghiêm trọng như vậy vốn không nên chịu xóc nảy, nhưng Bạch Hoàng Chúc cố chấp muốn xuất phát, Minh Sơ hiểu tầm quan trọng của sự tình nên ngoài đau lòng ra cũng chẳng thể làm gì khác.
Tố Thất đã chuẩn bị một chiếc xe ngựa, Minh Sơ và Bạch Hoàng Chúc ngồi bên trong, còn Bạch Luyện ở phía trước đánh xe.
Minh Sơ dè dặt cẩn trọng tránh cho vết thương của Bạch Hoàng Chúc vỡ ra, trải một lớp đệm chăn thật dày cho hắn, nhìn sắc mặt của hắn một lúc mới nói: “Chàng và Tố Thất công tử trong phòng nói gì thế, tại sao lại biến thành cái dạng này?”
Mặc dù trước khi Bạch Hoàng Chúc và Tố Thất nói chuyện sắc mặt cũng tái nhợt, nhưng không đến mức lung lay sắp đổ như bây giờ.
Minh Sơ nghĩ, Bạch Hoàng Chúc hình như vào đánh nhau với Tố Thất một trận…
Bạch Hoàng Chúc mệt mỏi giương mắt nhìn vẻ mặt Minh Sơ, chỉ liếc mắt một cái đã biết Bạch Minh Sơ nghĩ sai, hắn nói khẽ: “Không có gì… Tố Thất tạm thời phong bế nội lực của ta mà thôi…”
“Cái gì?” Minh Sơ chợt nhíu mày, sắc mặt không tốt.
Bạch Hoàng Chúc biết hiểu lầm càng sâu hơn, vội nói: “Không phải… Vì Tố Thất muốn thương thế của ta khỏi nhanh hơn nên mới lấy thủ pháp độc môn bế huyệt của hắn phong bế nội lực ta lại, như vậy làm vết thương chóng lành hơn. Hơn nữa… Tố Thất nói cho ta biết một việc, Bạch gia hiện tại muốn một đại thiếu gia thân phận đơn giản không biết võ công, chứ không phải Thần Đường sát thủ Quỷ Chúc.”
Lông mi thanh mảnh của Minh Sơ khẽ nhíu lại, nhanh chóng hiểu ý của Bạch Hoàng Chúc: “Chàng nghĩ Bạch gia hiện tại có vấn đề?”
“Ừ, theo lời Tố Thất thì nội bộ Bạch gia hiện tại rất hỗn loạn.” Mà bây giờ đại thiếu gia mất tích nhiều năm đột nhiên xuất hiện, đối với Bạch gia đang hỗn loạn mà nói tất nhiên sẽ càng gây ra sự xôn xao lớn hơn nữa.
Minh Sơ có chút bận tâm, nhưng nàng cũng biết Bạch Hoàng Chúc bây giờ không về Bạch gia không được.
Mà lúc này, ngoài xe ngựa vang lên tiếng Bạch Luyện: “Vị công tử này vì sao ngăn trước xe chúng ta?”
“Tất nhiên là… Muốn cùng các ngươi đi Bạch gia rồi.” Phía sau vang lên giọng nói hết sức quen thuộc, Bạch Hoàng Chúc vốn đang buồn ngủ sau khi nghe thấy cũng nhịn không được khẽ nguyền rủa một tiếng, khó khăn bò ra khỏi tầng tầng lớp lớp đệm chăn.
Hắn khẽ nguyền rủa thật ra bởi vì phản ứng của Minh Sơ, sau khi Minh Sơ nghe thấy giọng nói này rất kích động kêu một tiếng: “Cảnh Ly ca ca.”
Xốc lên màn xe ngựa, Minh Sơ quả nhiên thấy Cảnh Ly mặc quần áo trắng cầm ô đỏ đứng trước xe ngựa như cười như không nhìn về phía nàng.
Bạch Luyện hoàn toàn không biết Cảnh Ly, chỉ nghĩ hắn là tên quấy rối, tức giận thổi thổi râu: “Vị công tử này là ai, Bạch gia không tùy tiện chiêu đãi người không liên quan!”
“Ta ư?” Cảnh Ly lúc này mới dời mắt nhìn Bạch Luyện, nghiêng đầu ra vẻ suy nghĩ, sau một lát hắn nở nụ cười tà mị, “Ta… Xem như đồ cưới của thiếu phu nhân các ngươi đi.” Lúc hắn nói những lời này trong ánh mắt lóe lên một chút chua sót, nhưng nhạt đến mức rất khó nhìn ra.