Mộ Dung Bội nhanh chóng bước vào, nghe Đỗ Mạn Thanh kể lại chuyện bức hôn không thành, tâm trạng vô cùng lo lắng, đợi cung nữ lui xuống, liền hung hăng nói với Đỗ Mạn Thanh:” Thái hậu nương nương, Hoàng thượng là do chưa từng hưởng qua hương vị nữ nhân, nên vẫn còn già mồm cãi láo. Chúng ta trước sắp đặt đưa một nữ nhân lên giường của hắn, cho hắn nếm thử. Đợi hắn biết được, không tin hắn còn càn quấy, không muốn cưới Hoàng hậu.”
Như vậy thật sự có được không? Đỗ Mạn Thanh nghiêm túc suy nghĩ.
Mộ Dung Bội như là không đồng ý với đề nghị của mình, nói thêm:” Thái hậu nương nương muốn sớm được bồng cháu, thì đây là biện pháp nhanh nhất.”
Đỗ Mạn Thanh lắc lắc đầu phản đối:” Giữa nam và nữ, chỉ có thể hai bên tình nguyện, đến lúc đó khi có hài tử, mới có thể cùng yêu thương nó, bảo vệ nó. Nếu là ngoài ý muốn mà có con, sau này nghĩ về lúc đó, có thể giận chó đánh mèo mà ganh ghét con mình, đối với đứa con mà nói rất không tốt.”
Đỗ Mạn Thanh trầm ngâm hồi lâu rồi lên tiếng:” Hoàng thượng không muốn đón dâu, sợ là có nguyên nhân sâu xa, còn phải đi tìm hiểu rõ, rồi hẵng bàn lại việc này.”
Mộ Dung Bội xin cáo lui. Đỗ Hàm Lan tiến lên hầu hạ, thấy Đỗ Mạn Thanh trầm tư, liền đấm lưng bóp vai, nói nhỏ bên tai nàng:” Thái hậu nương nương, thần nghe được cung nữ bàn tán rằng, Hoàng thượng không muốn cưới Hoàng hậu, trưởng Công chúa cũng không muốn kén phò mã, hai người…”
“A!!!” Đỗ Mạn Thanh biến sắc, hỏi Hàm Lan:” Nơi nào truyền tới lời đồn?”
Hàm Lan nhỏ giọng nói:” Hôm nay thần cùng Diệu Tâm đi hái hoa. Diệu Tâm đi nơi khác hái, thần ngồi trong bụi hoa, nghe được hai tiểu cung nữ nói. Lúc đứng lên thì không thấy hai người đó đâu. Nếu muốn điều tra, cũng không biết được ai nói.”
Đỗ Mạn Thanh khoát tay:” không cần điều tra, chuyện này cứ coi như không biết là tốt rồi, càng tô càng đen thôi.”
Tuy nàng nói như vậy, nhưng trong tâm lí cũng có chút sợ hãi. Nghe lời đồn này, giống như là Trưởng Công chúa cùng Mộ Dung Khuê hai tỷ đệ bọn họ có quan hệ ấy ấy. Mặc kệ lời đồn này có đúng hay không nhưng không có lửa làm sao có khói, trưởng
Công chúa nên kén Phò mã, còn Hoàng thượng cũng nên cưới Hoàng hậu, nếu không thì thật là kì cục.
Mấy ngày sau, Văn Hoa Công chúa Mộ Dung Khôi đến bái kiến Đỗ Mạn Thanh, cũng tặng cho nàng hai vị cung nữ xinh đẹp như hoa, cười nói:” Hai đứa cung nữ này, là ta nuôi các nàng từ nhỏ, được dạy dỗ vô cùng kĩ lưỡng, nên đem đến tặng cho Thái hậu sử dụng.” Nói xong gọi hai người đến bái kiến nàng.
Đỗ Mạn Thanh nhìn lên, hai tiểu cung nữ quả nhiên ai cũng kiều diễm, tràn đầy xuân sắc, trong lòng cũng rõ ràng. Đây là do Mộ Dung Khôi nghe được biểu huynh muội không thể thành thân nên dùng một số tiền lớn bồi dưỡng mỹ nữ tiến cung đây mà.
Nếu Mộ Dung Khuê thu nạp hai vị mỹ nữ này, Mộ Dung Khôi cũng có công một phần.
Hai tiểu cung nữ, một người tên là Mộc Hương, một người tên là Bách Chi, đều cùng 16 tuổi.
Mộc Hương da trắng như trứng gà bóc, nhan sắc như nước mùa thu, am hiểu lễ nghĩa, cử chỉ cẩn thận, vô cùng động lòng người.
Bách Chi mi thanh mục tú, tư thái yểu điệu, một cái nhăn mày, một nụ cười cũng khiến tâm động, cũng là hiếm có.
Đỗ Mạn Thanh phân phó cung nữ sắp xếp chỗ ở và công việc cho hai nàng, hướng Mộ Dung Khôi cười tủm tỉm:” Ta đây làm Thái hậu, cũng vô cùng sầu não. Hoàng thượng thì không chịu rước dâu, Trưởng công chúa thì không chịu tuyển phò mã, thật làm cho người khác lo lắng.”
Mộ Dung Khôi thấy cơ hội thân cận với Thái hậu, liền cười:” Thái hậu nương nương không biết thôi. Trưởng công chúa luôn tâm tâm niệm niệm Nghiêm Thừa Ân nên đến bây giờ vẫn chậm trễ.”
“Thì ra là như vậy!” Đỗ Mạn Thanh hiểu ra, nói:” Đúng là Nghiêm Thừa Ân tài hoa xuất chúng, cùng Trưởng Công chúa rất xứng đôi, bây giờ một người chưa gả, một người chưa lập gia thất, chỉ cần có ý với nhau, ta nhất định sẽ thành toàn.”
Mộ Dung Khôi thở dài:” Nghiêm Thừa Ân lớn lên cùng Hoàng thượng, cùng người chung đụng đã lâu, hai người như nhau, thấy nữ tử đều muốn tránh xa, cũng không biết được tâm tư y.”
Đỗ Mạn Thanh nghe vậy, trong não bỗng có một tiếng”ding” vang lên, chẳng lẽ…? Sẽ không đi, Hoàng đế của chúng ta không thể thích nam nhân được.
Ngày hôm sau, Đỗ Mạn Thanh mặc trang phục đơn giản, nhưng lại diện cho Mộc Hương cùng Bách Chi vô cùng rực rỡ, xinh đẹp động lòng người cùng đi đến Ngự hoa viên thưởng sen, còn nổi hứng đến đình nghỉ mát ngồi ăn bánh uống trà, còn hai nàng thì đứng kế bên người mình.
Mộ Dung Khuê thượng triều xong, nghe nói Đỗ Mạn Thanh đi ngắm hoa, tất nhiên là chạy đến gặp mặt.
Đỗ Mạn Thanh nghe được Diệu Tâm bẩm báo Hoàng đế đang tới, trong lòng hớn hở, đợi Mộ Dung Khuê vào đình nghỉ mát liền để Mộc Hương đứng bên hầu hạ, còn Bách Chi thì dâng trà, đưa bánh.
Trong mắt Mộ Dung Khuê cũng chỉ có Đỗ Mạn Thanh, hoàn toàn không để ý đến hai người đó.
Đỗ Mạn Thanh thấy thế, có chút kinh ngạc, nam nhân từ trước đến giờ đều háo sắc, thấy được người đẹp, dù có tâm hay không thì cũng liếc mắt một cái, còn Mộ Dung Khuê…? Nguy rồi, chắc hắn không thích nữ nhân mà thích nam nhân rồi.
Mộ Dung Khuê thấy đình nghỉ mát cách không xa ao sen, sen cũng vừa nở, mùi hương thoang thoảng, liền bước đến thưởng thức, lại quay đầu hướng Đỗ Mạn Thanh cười nói:” Mẫu hậu lần trước không phải khen ngợi nhi thần vẽ tranh hoa sen rất đẹp sao? Lại đây nhìn xem, có phải nhi thần vẽ rất giống không?”
Đỗ Mạn Thanh giương mắt nhìn, cũng có chút hứng thú, liền bảo Diệu Tâm đi cùng mình đến ao sen.