HỒI MỘT: LỜI MỜI GỌI
chapter 1
Trên chuyến tàu ra biển đảo xa, tiếng than thở của Minh Thành vang lên một lần nữa.
“Tại sao lại phải là chúng ta đi thuyết phục con nhỏ đó chứ, bộ thầy không đi được hả”
Anh vuốt ngược mái tóc màu đen đỏ ra phía sau, tháo cặp kính râm liếc đôi mắt qua bên Anh Kiệt.
“Cậu than thở nhiều quá rồi đấy, thầy chả bảo là cô bé đó có một sức mạnh đáng kinh ngạc còn gì, đích thân những người mạnh tới thuyết phục thì mới hợp lý”
Anh đáp lại.
“Bộ nó mạnh thế cơ hả phải đích thân chúng ta tới mới được hay sao”
“Không rõ nhưng nghe nói con bé từng hạ được một đám bọn lính đánh thuê gần 15 đến 20 gã thuộc cấp C khi mới 13 tuổi đấy”
Minh Thành giật mình, năm anh 13 tuổi mới chỉ hạ được bọn cấp B thôi.
“Cậu nói thật đó hả, không đùa chứ”
“Tớ nói dối cậu làm gì chính miệng thầy hiệu trưởng Vương nói với tớ mà”
“Ghê gớm thế nhỉ, tớ chắc phải thử sức với nó xem thế nào”
Vừa dứt lời cả hai người đồng thời cảm nhận được nguy hiểm ập tới rất gần, cả hai liền vào thế phòng thủ, trên tàu mọi người bỗng nhiên hồ hởi hẳn lên, một cậu bé chạy gần về phía họ hét lên vui vẻ.
“Tới rồi tới rồi, chị ơi, chị ơi”
Bỗng một tiếng gầm rít như tiếng cá heo vang lên, một con linh thú màu đen bóng, đầu giống thằn lằn gai, sải cánh dài chục mét, mắt nó màu vàng nhạt, lúc ẩn lúc hiện lượn quanh bong tàu.
Mọi người chạy dồn lại phía bong tàu, cùng nhau vẫy tay về phía nó, có một người đang cưỡi trên lưng nó điều khiển, đầu bịt kín mặc một bộ bò liền thân, đầu chùm khăn, đeo kính che kín mặt mũi.
Lượn hai vòng gần cậu bé đó rồi bay đi, cậu bé lại hét lên.
“Đẹp quá, Hắc Hỏa đẹp quá, chị ơi”
Cả hai người vô cùng ngạc nhiên, người dân quanh đảo này nhìn được thú linh sao, không phải pháp sư mà cũng nhìn thấy được, Anh Kiệt nhanh tay tóm lấy cậu bé vừa rồi, đó là một cậu bé người lai giữa trông rất đáng yêu.
“Nay em , em vừa gọi người trên kia là chị hả, cô gái đó là chị em sao”
Thiên Minh nhìn anh đẹp trai trước mắt, trông anh có vẻ vô hại cậu liền nói.
“Không phải chị em mà là dì của em đó”
Anh Kiệt nhìn cậu bé.
“Dì em sao, sao mọi người ở đây đêu nhìn được linh thú vậy, em cho anh biết được không”
“Em nghe bà bảo người dân tại đây đều xuất phát điểm là pháp sư, có người mạnh có người yếu nhưng tất cả đều có năng lực nhìn được linh thú và quái vật ạ”
Cậu bé vô tư trả lời anh, Minh Thành đặt tay lên vai anh và hỏi.
“Này thầy có cho chúng ta ảnh ọt gì của con bé đó không nhỉ?”
“Có đây nhưng là từ 2 năm trước rồi”
“Con gái nhanh lớn lắm 2 năm trước thì giờ này thành thiếu nữ rồi sao mà nhận ra được”
“À thầy có nói, là phiên bản nữ của cậu đó”
Anh Kiệt khẽ cười cợt nhả nhìn Minh Thành, Minh Thành dẩu môi nói.
“Tôi đẹp trai như vậy, con oát đó mà giống tôi thì cũng phải cỡ tứ đại mỹ nhân thì tôi mới chấp nhận”
“Mạnh miệng thế nhỡ người ta đẹp hơn cậu thì sao”
“Không thể nào có chuyện đó được”
Minh Thành tự tin với vẻ ngoài của mình còn hơn cả sức mạnh nữa cơ mà, mấy cô gái trên tàu vẫn không ngừng liếc nhìn hai người thì thầm.
“Huhu hai ảnh vừa cao vừa soái quá đi thôi”
“Đẹp trai thế này ngắm cũng thấy no không phải ăn”
“Ước gì được chụp ảnh với các anh ấy”
Có vẻ như hai người đã quá quen với những lời bàn tán như vậy rồi.
Tàu sắp cập bến, Anh Kiệt lôi Minh Thành nhanh chóng bám theo cậu bé lai kia để tới nhà người cần thuyết phục, theo như suy đoán của anh thì cô bé họ cần tìm đang ở nhà cậu bé này.