Mặc dù bây giờ mới vào đầu tháng năm, cuối mùa xuân đầu mùa hè, thời tiết cũng dần dần nóng lên nhưng cũng không đến nỗi khiến Tạ Dư An nóng đến tỉnh như vầy.
Cơ mà có hai nguyên nhân khiến cậu nóng__ thứ nhất là tại Thẩm Trọng Thành cuộc tròn như quả cầu mà đưa hai tay ôm chặt cậu vào lòng, thứ hai là vì tuổi trẻ hừng hực khí thế cho nên động dục.
Thế nhưng không chỉ có mình cậu nổi phản ứng mà còn một người khác nữa đang đem cằm áp lên đỉnh đầu của cậu, đến giờ vẫn chưa có ý định tỉnh dậy.
Tạ Dư An không hiểu, xem ra thân thể của Thẩm Trọng Thành cũng không có vấn đề gì, nhưng hai người họ ngoại trừ hôn môi thì không còn hành động thân mật nào nữa, càng nghĩ lại càng thấy Thẩm Trọng Thành đúng là có ý định chờ cậu thật sự thích anh thì mới có thể cùng cậu lăn giường.
Đã là người trong cái giới giải trí này thì hầu như đều cảm thấy nó rất loạn, cơ mà ngoài giới giải trí cũng có nhiều người nghĩ rằng tình yêu và tình dục có thể tách rời, cảm thấy nếu chỉ là giải quyết nhu cầu sinh lí thì cũng không cần phải thích người kia, có đôi khi ngay cả yêu cũng không cần, Tạ Dư An cảm thấy loại suy nghĩ này không có gì sai cả, nhưng cậu lại không cách nào đồng ý. Hiện giờ xem ra, Thẩm Trọng Thành cũng cảm thấy như vậy.
Nhưng Thẩm Trọng Thành lại không biết, cậu đã bắt đầu thích anh rồi.
Tạ Dư An bật cười, cẩn thận kéo cánh tay Thẩm Trọng Thành đang khoác lên vai mình lên rồi xoay người xuống giường, đi đến phòng tắm rửa mặt.
Nói tới cũng không biết làm sao, Thẩm Trọng Thành ngay cả tắm cũng không muốn cùng cậu mà phải đi sang phòng khác, ấy vậy mà khăn lau mặt với bàn chải đánh răng lại đặt hết trong phòng tắm này___ còn là đồ đôi.
Khăn mặt của hai người đều là màu hồng nhạt chứa đầy mùi tình yêu, ở phần đuôi khăn có thêu chữ "Thành" và "An" để phân biệt, về phần ly súc miệng thì lại càng đơn giản huỵch toẹt, của Thẩm Trọng Thành in chữ "Ông xã", còn của Tạ Dư An in chữ "Cục cưng của ông xã", những thứ này đều là Thẩm Trọng Thành gấp rút làm lúc Tạ Dư An đến ở vào ngày thứ hai.
Tạ Dư An cầm ly của mình lên hứng nước, bóp kem đánh răng ra xong tiện tay bóp luôn cho Thẩm Trọng Thành, rốt cuộc anh lại ở phía sau âm thầm vào phòng tắm, từ sau lưng ôm lấy Tạ Dư An, chôn sâu vào gáy cậu mà ngửi ngửi, giọng nói vì mới tỉnh dậy nên hơi khàn khàn: "Cục cưng, sao em dậy sớm vậy."
Không đợi cậu trả lời, anh lại cúi đầu cười hai tiếng xong lại ngẩng đầu nhìn Tạ Dư An từ trong gương rồi nói: "Trên người của em đều là mùi của anh."
Thẩm Trọng Thành thích dùng sữa tắm mùi cây tùng, Tạ Dư An sang đây ở cũng không có mang theo nhiều đồ cá nhân nên dùng luôn của Thẩm Trọng Thành, lại còn bị anh ta ôm chặt ngủ cả đêm nên trên người làm sao có thể không có mùi của anh được?
Lần nào mở miệng cũng gọi cục cưng, rồi còn cái điệu bộ dỗ ngon dỗ ngọt toàn nói mấy câu mờ ám, Tạ Dư An vốn da mặt mỏng, mới sáng sớm lại bị Thẩm Trọng Thành bám dính như này khiến tai cậu có chút đỏ lên, trong miệng chứa đầy bọt kem mà nói không rõ ràng: "Lát nữa em có hẹn đi thử vai..."
"Thử vai?" Thẩm Trọng Thành bật người đứng thẳng dậy, hỏi Tạ Dư An, "Lát nữa anh đưa em đi."
"Không cần không cần đâu, anh Đông với Hồ Tiêu lát nữa sẽ đến đón em." Tạ Dư An nào dám để anh ta đưa đi? Hai người họ bây giờ chỉ có mỗi chiếc Bugatti, nếu chạy xe đó đến sẽ khiến nhiều người chú ý lắm.
Thẩm Trọng Thành nhíu mày, không nói gì, tóc anh hiện giờ hơi rối, có mấy cọng trên trán còn vểnh lên, chân mày nhíu lại bày ra vẻ mặt vô cùng tủi thân.
"Em đi làm bữa sáng." Tạ Dư An đem bàn chải đã được bóp kem nhét vào tay anh, nói xong thì quay người đi xuống lầu.
Thế nhưng tay nghề của Tạ Dư An lại không tốt lắm, trước đây Tạ Dư An có cảm giác mình có thể một mình tự lo liệu cho sinh hoạt cá nhân, không tự nhận là nấu nướng giỏi gì nhưng nấu mì thì không thành vấn đề.
Kết quả sau khi nếm thử mì trong nồi thì lại nghĩ mì này kém xa so với mì lúc tối Thẩm Trọng Thành nấu.
Đang lúc Tạ Dư An ở chỗ này rầu rĩ một hồi thì Thẩm Trọng Thành đã thay xong quần áo, một bên thắt cà vạt, một bên xuống lầu nói với Tạ Dư An: "Cục cưng, em nấu xong mì chưa?"
Tạ Dư An quay đầu nhìn anh ta một cái, phát hiện cái đầu rối bù lúc nãy đã được Thẩm Trọng Thành dùng keo xịt tóc cố định lại, mắt kính kim loại gác trên sống mũi cao thẳng, mặc âu phục kèm giày da, dáng dấp giống như một người đàn ông chín chắn thành đạt.
"Vâng, có thể ăn được rồi..." Tạ Dư An đáp lại, cơ mà vừa nói xong cậu đã vội bổ sung: "Nhưng mì em nấu ăn không ngon..."
Thẩm Trọng Thành nói: "Không đâu, anh cảm thấy rất ngon."
Anh ta ăn rất hăng say, trước khi ăn còn lấy điện thoại ra chụp một tấm kỉ niệm, Tạ Dư An thấy anh ta ăn như vậy lại có ảo tưởng mình chính là đầu bếp năm sao vậy, cơ mà cái này đúng thật chỉ là ảo giác, khi cậu chính mồm nếm thử thì đã tan biến mọe rồi.
"Ăn nhiều chút đi, em gầy quá." Thẩm Trọng Thành đem thịt trong chén mình gắp cho Tạ Dư An.
Tạ Dư An nhìn miếng thịt trong chén mình, vừa mới mở miệng muốn nói chuyện thì Tất Đông Thụ lại gọi đến.
Tạ Dư An nhận cuộc gọi: "Anh Đông."
Tất Đông Thụ nói: "Dư An, anh với Hồ Tiêu đã đến dưới lầu chung cư Hoa Huy, cậu____"
"Em xuống liền đây." Tạ Dư An cầm điện thoại vội vã đứng lên.
Thẩm Trọng Thành bật lập tức giữ cậu lại, nghiêm túc nói: "Ăn thịt rồi hãy đi."
"Anh ăn đi, đây là thịt em làm riêng cho anh."
"Không được, há miệng ra." Thẩm Trọng Thành không nói gì, dùng đũa gắp miếng thịt lên muốn đút cho Tạ Dư An.
Tạ Dư An không còn cách nào, chỉ đành há miệng ngậm lấy nhai vội sau đó chạy ra cửa, Thẩm Trọng Thành lại kéo lấy tay cậu. Tạ Dư An theo phản xạ quay đầu lại thì thấy Thẩm Trọng đang nắm tay cậu, hôn lên đầu ngón tay cậu: "Cục cưng, chúc em thử vai thành công."
Đầu ngón tay chạm vào đôi môi ấm áp của Thẩm Trọng Thành thì đột nhiên co rúm lại, cậu bị anh ta lấy đầy một miệng thịt nên không nói được gì, thế nhưng ánh mắt lại cười đến cong cong, nháy mắt phải với Thẩm Trọng Thành sau đó rời đi.
Thẩm Trọng Thành nhìn theo bóng lưng cậu, mím môi lắc đầu, đem chén của Tạ Dư An đổ sang bên chén của mình rồi ăn sạch.
Thẩm Trọng Thành đút thịt cho Tạ Dư An nhiều lắm nên lúc ngồi lên được xe của Hồ Tiêu rồi mới nuốt được hết thịt xuống, cậu ở trong xe vặn chai nước uống một ngụm.
Mới ực ực hai cái đã nghe Tất Đông Thụ khẽ nói: "Thịt ăn ngon không?"
Tạ Dư An nghe vậy suýt bị sặc, ho hai tiếng xong chợt nhớ tới gì đó mà lấy điện thoại ra nhìn thử, thấy cú điện thoại lúc nãy của cậu với Tất Đông Thụ còn chưa ngắt_____ chắc là những lời giữa cậu với Thẩm Trọng Thành đều bị Tất Đông Thụ nghe được rồi.